Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1189

Suy nghĩ của Diệp Ninh rất đơn giản, hỏi rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, cùng lắm thì bồi thường cho đối phương một ít thuốc men là được rồi.

Nhìn về phía Lưu Mỹ Lệ đang vênh váo đắc ý đứng ở bên cạnh Lưu Mãn.

Mắt cô ta bị bầm tím có chút nghiêm trọng, nhưng mà nếu cô ta có thể đi theo mọi người đến đây, rõ ràng cũng chẳng bị thương gân động cốt gì cả.

Cô muốn một sự nhịn chín sự lành, nhưng hiển nhiên đối phương lại không nghĩ như thế.

“Diệp Đống, đi ra đây nhận lấy cái chết!”

Lưu Mãn nhìn về phía Diệp Đống gầm nhẹ.

Trái tim Diệp Đống hơi run lên, không chỉ không dám bước lên phía trước, ngược lại còn cẩn thận rụt người trốn ra phía sau Diệp Ninh.

Gương mặt Diệp Ninh vô cùng lạnh lùng, nhìn về phía Lưu Mãn quan sát.

Đều là người cùng một thôn, cô đương nhiên là biết Lưu Mãn rồi.

Năm nay Lưu Mãn hơn ba mươi tuổi, trước kia ở trong thôn chẳng có bất cứ cảm giác tồn tại nào cả.

Trong trí nhớ của cô, cha của hai anh em nhà họ Lưu vì một lần ngoài ý muốn mất sớm, bọn họ là do mẹ nuôi nâng lớn lên.

Gia đình mất đi trụ cột, cuộc sống đương nhiên chẳng tốt lành gì, trong giai đoạn nhà họ Lưu nghèo nhất thậm chí trong nhà còn không có cái gì để ăn.

Bình thường khi gặp mọi người trong thôn, Lưu Mãn luôn lộ ra vẻ mặt nịnh bợ, lấy lòng.

Nhưng mà hiện tại nhìn Lưu Mãn, anh ta không chỉ mập lên gấp đôi so với lúc trước, hơn nữa quần áo mặc trên người anh ta cũng không phải đồ rẻ tiền.

Thứ chói mắt nhất chính là sợi dây xích vàng đeo trên cổ của anh ta và cái nhẫn vàng vô cùng lố lăng trên tay, mọi thứ đều đang thể hiện rõ hiện tại anh ta đã phát đạt rồi.

Trong lúc Diệp Ninh quan sát Lưu Mãn, Diệp Quốc Sinh cũng đã nhanh chóng đi ra, chủ động xin lỗi.

 

“Lưu Mãn, chuyện ngày hôm nay là Diệp Đống sai, lúc nãy chú đã mắng nó rồi. Con coi như nể tình Tiểu Đống còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với nó.”

Thái độ của Diệp Quốc Sinh vô cùng thành khẩn, cho dù nói thế nào thì Diệp Đống đánh nhau với Lưu Mỹ Lệ cũng là cậu không đúng.

Vốn dĩ còn tưởng rằng Diệp Quốc Sinh là bậc cha chú, ông đã chủ động đứng ra xin lỗi trước, như thế là có thể xoa dịu lửa giận của hai anh em Lưu Mãn, nhưng mà lại không ngờ rằng Lưu Mãn thậm chí còn không thèm liếc nhìn Diệp Quốc Sinh cái nào.

Anh ta khinh thường cười lạnh nói: “Hôm nay tôi chỉ muốn tìm Diệp Đống thôi. Nếu nó dám đánh em gái của tôi, còn dám ngông cuồng nói muốn đánh nhau với tôi. Hôm nay hai anh em tôi đứng ở chỗ này, tôi cũng muốn xem thử nó có dám đụng đến một cọng lông tơ của hai anh em chúng tôi hay không!”

Thái độ kiêu ngạo của anh ta làm Diệp Quốc Sinh cảm thấy vô cùng mất mặt, càng làm cho đáy mắt Diệp Ninh lộ ra vẻ âm u.

Lưu Mãn đang đứng trước mặt bọn họ và người của quá khứ giống như hai người hoàn toàn khác, xem ra tiền đúng là một thứ tốt!

TBC

“Tiểu Đống nó chỉ ăn nói không lựa lời mà thôi, chú sẽ bảo nó xin lỗi Mỹ Lệ.”

Diệp Quốc Sinh tự biết bản thân đuối lý, hơn nữa cũng không muốn làm lớn chuyện, nói xong lập tức quát lớn với Diệp Đống: “Đi ra đây, đi xin lỗi Mỹ Lệ!”

Bàn tay rũ ở bên người của Diệp Đống siết chặt lại thành nắm đấm, chần chừ do dự di chuyển bước chân.

Hai anh em Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ liếc nhìn nhau, đều đã ngầm hiểu rõ.

Các thôn dân đứng trong sân nhiều chuyện thì đều lộ ra vẻ mặt vô cùng xuất sắc.

Hiện tại nhà họ Lưu và nhà họ Diệp đều là tâm điểm chú ý của người dân trong thôn, lúc trước mọi người còn đang lén lút nghị luận, rốt cuộc là nhà họ Lưu lợi hại hay là nhà họ Diệp lợi hại hơn?

Lúc này xem ra, cho dù nhà họ Diệp có một người là Diệp Ninh thì bọn họ cũng không dám đắc tội người nhà họ Lưu.

Cuối cùng Diệp Đống cũng từ phía sau Diệp Ninh đi ra, lầm bầm nói một câu với Lưu Mỹ Lệ: “Xin lỗi.”

Diệp Quốc Sinh giống như trút được gánh nặng, vừa định tiếp tục mở miệng, tiếng nói chanh chua của Lưu Mỹ Lệ đã giành trước.

“Không phải lúc nãy cậu kiêu ngạo lắm sao? Sao bây giờ hèn vậy? Đừng tưởng rằng câu xin lỗi với tôi là tôi sẽ tha thứ cho cậu!”

Cô ta chỉ nói một câu đã làm mâu thuẫn càng thêm gay gắt.

 
Bình Luận (0)
Comment