Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1190

Sắc mặt Diệp Quốc Sinh trở nên vô cùng khó coi, ông đã sớm biết nhà họ Lưu không dễ chọc, chỉ có thể căng da đầu hỏi: “Vậy con muốn thế nào? Chú bảo Tiểu Đống làm cho con.”

Dù sao cũng là bà con ở cùng một thôn, không cần thiết vì loại chuyện này mà trở mặt với nhau.

Lưu Mỹ Lệ nhếch mép: “Đơn giản lắm. Chỉ cần cậu ta quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu ta.”

TBC

Không đợi cô ta nói cho hết lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng hít hà.

Quỳ xuống xin lỗi, đây rõ ràng là đang làm nhục người khác.

Tuy rằng thằng ranh Diệp Đống này không có tôn nghiêm gì hết, nhưng dù sao hiện tại cũng đang trước mặt rất nhiều người.

Nếu cậu thật sự quỳ xuống trước mặt Lưu Mỹ Lệ, sau này cũng đừng hòng ngẩng đầu lên ở trong thôn này nữa.

Diệp Đống nổi giận chửi tục: “Mẹ nó cô nói khùng nói điên gì thế!”

Hôm nay cho dù cậu có bị Lưu Mãn đánh c.h.ế.t thì cũng tuyệt đối sẽ không quỳ xuống.

Không cần Lưu Mỹ Lệ nổi giận, Lưu Mãn đã lập tức trừng mắt, hung dữ hăm dọa: “Tôi bảo cậu quỳ xuống xin lỗi đã là nể mặt cậu lắm rồi, nếu như đã nể mặt mà không cần, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo.”

Anh ta xoa nắm đ.ấ.m hăm dọa, ngoại trừ anh ta ra, mấy người đàn ông đứng ở phía sau anh ta cũng có động tác giống hệt như thế.

Hiển nhiên những người này cũng giống như anh ta.

Huyết áp của Diệp Quốc Sinh nhanh chóng tăng lên cao, cho dù như thế nào cũng không ngờ đến mọi chuyện sẽ tiến triển như thế này.

Tuy rằng ông biết rõ con mình có đức hạnh như thế nào, cho dù bị người khác đánh chửi thì ông cũng đều sẽ không che chở. Nhưng mà quỳ xuống thì ông sẽ không thể nào chấp nhận được.

Nhưng mà nếu như không nghe theo lời Lưu Mỹ Lệ, bọn họ chắc chắn sẽ đánh nhau.

Diệp Đống cũng coi như gieo gió gặt bão, nhưng Diệp Ninh vẫn còn ở nơi này.

Ông không thể để con gái bị thương được.

Ngay lúc ông đang khó xử, không biết phải làm cái gì mới tốt thì Diệp Ninh đã không chút hoang mang đi về phía Lưu Mãn.

 

Từ nãy đến giờ cô vẫn chưa nói gì, chủ yếu là muốn xem thử, rốt cuộc là vì sao mà cha và em trai của cô lại kiêng dè sợ hãi người nhà họ Lưu như thế?

Hiện tại cuối cùng cũng đã biết rõ rồi.

“Chuyện này thì hai người nói chuyện với tôi đi.”

Cô đi đến trước mặt Lưu Mãn, bình tĩnh nói.

Diệp Quốc Sinh không muốn để Diệp Ninh bị liên lụy kéo vào việc này: “Tiểu Ninh...”

Diệp Ninh cho ông một ánh mắt cứ yên tâm: “Cha, cứ giao cho con xử lý.”

Lồng n.g.ự.c Diệp Quốc Sinh phập phồng kịch liệt, ông không biết Diệp Ninh định xử lý như thế nào, vừa lo sợ vừa tính toán cho tình huống xấu nhất.

So với sự bất an của Diệp Quốc Sinh thì khi Diệp Đống nhìn thấy Diệp Ninh ra mặt, giống như đột nhiên tìm thấy chỗ dựa, cũng tự tin hơn hẳn.

Trong lòng cậu, cho dù là trời có sập xuống thì Diệp Ninh cũng có thể khiêng lên giúp cậu.

Lưu Mãn biết hiện tại Diệp Ninh đã rất tài giỏi, nhìn thấy Diệp Quốc Sinh cũng đã ngầm đồng ý cho Diệp Ninh ra mặt, lập tức nhắm thẳng đầu mâu về phía cô.

“Diệp Ninh, tôi không quan tâm cô ở bên ngoài lăn lộn như thế nào, nhưng mà ngày hôm nay, cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng về chuyện này!”

Diệp Ninh cũng không trả lời anh ta, mà lại nhìn về phía thôn trưởng đứng ở bên cạnh nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì.

“Thôn trưởng, bác cảm thấy thế nào?”

Ở chỗ này, đương nhiên không có ai có quyền lên tiếng hơn thôn trưởng.

Cho nên chuyện đầu tiên Diệp Ninh phải làm chính là xác nhận rõ thái độ của thôn trưởng và người nhà họ Lưu về chuyện này.

Thôn trưởng không ngờ rằng mình sẽ đột nhiên bị hỏi đến, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó âm thầm thở dài trong lòng.

Thật ra ông ấy không cần thiết phải đến đây, là Lưu Mãn dẫn người đến đại đội tìm ông ấy, cho nên ông ấy mới đành phải đến.

Ông ấy thì cảm thấy Diệp Đống và Lưu Mỹ Lệ cãi nhau rồi đánh nhau, hai bên đều không bị thường nặng gì, không tính là chuyện lớn. Huống chi bên phía nhà họ Diệp cũng đã chủ động xin lỗi trước rồi, chuyện này đã có thể kết thúc.

Nhưng mà suy nghĩ của ông ấy cũng không thể đại biểu cho hai anh em nhà họ Lưu này được.

 
Bình Luận (0)
Comment