Thôn trưởng bị Diệp Ninh hỏi đến, không muốn ra mặt cũng đành phải ra mặt.
Ông ấy trực tiếp nhìn về phía Lưu Mãn: “Nếu không thì thế này đi, đi kiểm tra vết thương của Mỹ Lệ trước, tiền thuốc men sẽ do nhà họ Diệp chi trả...”
“Không lẽ nhà họ Lưu chúng tôi còn thiếu ba cái đồng tiền thuốc men kia sao?”
Thôn trưởng còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Lưu Mãn ngang ngược lại sặc mùi tiền ngắt ngang.
Anh ta rõ ràng là không thèm nể mặt mũi của thôn trưởng, trong giọng nói lộ rõ vẻ không vui.
Lần này thì đến cả mấy thôn dân đến hóng chuyện cũng nhịn không được.
Từ sau khi Lưu Mãn cá mặn xoay người, giống như đã biến thành một người khác, kiêu căng ngạo mạn đối với người trong thôn, nói một câu khiến anh ta không vừa ý là lập tức đi kiếm chuyện.
Hiện tại thậm chí còn không thèm nể nang thôn trưởng chút nào.
Nhưng mà cho dù là thế thì mọi người cũng chỉ thầm tức giận chứ không dám nói gì anh ta.
Bởi vì anh ta giàu rồi, đầu tiên là sửa nhà trong đại đội, lại còn hứa là sẽ bỏ ra một số tiền lớn để sửa đường cho thôn.
Đường đất trong thôn đã gồ ghề lồi lõm mấy chúc năm, mãi vẫn không có năng lực để sửa chữa, hiện tại khó khăn lắm mới có người chủ động bỏ tiền, người trong cả thôn đương nhiên đều rất vui mừng.
Hơn nữa có không ít người trong thôn đều đã bắt đầu nịnh bợ anh ta, giống như mấy người đang đứng phía sau anh ta lúc này, tất cả đều là chó săn của anh ta, người trong thôn đương nhiên là không dám trêu chọc.
Gương mặt già của thôn trưởng đỏ lên, miễn cưỡng nuốt cục tức này vào bụng.
“Nhưng mà con bảo Diệp Đống quỳ xuống, hình như cũng không ổn lắm thì phải?”
“Lúc cậu ta đánh em gái của tôi thì cũng nên nghĩ đến hậu quả này rồi. Hôm nay một là cậu ta quỳ xuống xin lỗi, hai là cả nhà họ Lưu chúng tôi dọn ra khỏi thôn Đại Liễu Thụ. Thôn trưởng, ông tự suy xét đi.”
Lưu Mãn đã biểu hiện ý tứ quá rõ ràng rồi, nếu nhà họ Lưu dọn ra khỏi thôn, như vậy chuyện sửa đường cũng coi như hủy bỏ.
Trong lòng thôn trưởng trầm xuống,tuy rằng biết rõ hai anh em bọn họ muốn sỉ nhục người nhà họ Diệp, nhưng mà vì suy xét cho cả thôn, bọn họ không thể không đứng ở phe Lưu Mãn.
Nếu không có cơ hội lần này, chỉ sợ lại thêm mười năm nữa, con đường trong thôn vẫn cứ không thể sửa chữa được.
“Haizz.” Ông ấy thở dài thườn thượt, ngược lại nhìn về phía Diệp Ninh.
Diệp Ninh có thể cảm nhận được sự khó xử của thôn trưởng, nhưng mà cô cũng không biết chuyện Lưu Mãn sẽ sửa đường cho thôn, chỉ loáng thoáng cảm thấy khi thôn trưởng đối mặt với Lưu Mãn thì rất cẩn thận dè dặt, giống như là có việc phải nhờ vả anh ta.
“Diệp Ninh, cô cũng nghe thấy rồi đó, Lưu Mãn không cần tiền thuốc men, Mỹ Lệ cũng bị thương thật, nếu không thì...”
“Lưu Mỹ Lệ bị thương, Diệp Đống cũng bị thương. Thôn trưởng ít nhất cũng nên hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện, nếu thật sự là lỗi của Diệp Đống, con bảo đảm sẽ không thiên vị cho nó.” Diệp Ninh bệnh vực người mình, nhưng cô cũng biết nói lý.
Cho nên trước khi giải quyết chuyện này thì nhất định phải điều tra đầu đuôi tất cả mọi chuyện cho rõ ràng.
Lời này nói ra cho dù là ai cũng đều cảm thấy rất có lý.
Lần này không đợi thôn trưởng mở miệng, Lưu Mỹ Lệ đã sốt ruột nói: “Là Diệp Đống khiêu khích trước. Cậu ta nói nhà họ Lưu chúng tôi là nhà giàu mới nổi, dựa vào đầu cơ trục lợi mới phát tài, còn nói anh của tôi không bằng một đầu ngón tay của Diệp Ninh!”
Cô ta thêm mắm dặm muối vào những lời Diệp Đống đã từng nói, sợ chuyện này còn chưa đủ lớn.
TBC
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt trách cứ nhìn Diệp Đống.
Thằng nhóc này đúng là cái gì cũng dám nói hết mà!
Diệp Ninh cũng không tin vào lời nói phiến diện của Lưu Mỹ Lệ, nhìn về phía Diệp Đống dò hỏi.
Diệp Đống chột dạ giải thích: “Em chỉ là đứng ở bên kia nói chuyện phiếm thôi...”
“Mọi người nghe chưa, cậu ta thừa nhận rồi đó!” Lưu Mỹ Lệ vô cùng hưng phấn.
Lưu Mãn cũng cong khóe môi, giống như mình đang chiếm lý vậy.
Đến cả Diệp Quốc Sinh cũng giận muốn chết, thằng nhóc ranh này đúng là làm cái gì cũng không nên thân, chỉ có gây họa là giỏi nhất.