Diệp Ninh lại có suy nghĩ khác với mọi người, tục ngữ nói rất đúng, một cây làm chẳng nên non.
Cho dù Diệp Đống thật sự nói ra những lời này, nhưng mà nhà giàu mới nổi và đầu cơ trục lợi có lẽ đều là sự thật.
Quả nhiên, không đợi cô tiếp tục hỏi thăm thì Diệp Đống đã gân cổ lên tự kêu oan cho bản thân.
“Đúng là tôi có nói những lời này, nhưng mà Lưu Mỹ Lệ mở miệng đã vu khống nói chị của tôi quyến rũ mấy người đàn ông trong thôn, còn nói chị của tôi đi ra ngoài làm mấy hoạt động không chính đáng để kiếm tiền!”
Cậu nói ra những lời này, bầu không khí lại trở nên sự thay đổi vô cùng vi diệu.
Bà con chòm xóm đều ngơ ngác nhìn nhau, một giây trước bọn họ còn cảm thấy Diệp Đống không đúng, một giây sau đã cảm thấy Lưu Mỹ Lệ cũng rất quá đáng.
Chẳng trách hai người bọn họ sẽ đánh nhau.
Thôn trưởng nhíu mày, tạm thời không bàn đến việc Diệp Ninh đang làm việc ở đoàn văn công, hơn nữa người ta còn là quân tẩu. Cho dù không phải thì cũng không nên tùy tiện vu khống loại chuyện này cho một người phụ nữ.
Như vậy xem ra, đúng là Lưu Mỹ Lệ sai lầm nhiều hơn.
Lưu Mãn cảm nhận được sự thay đổi của các ánh mắt ở xung quanh, gương mặt lập tức xụ xuống đến muốn chạm đất.
“Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, em gái của tôi bị đánh là sự thật!”
Đây rõ ràng là đang không nói lý.
Nhưng mà hiện tại anh ta không muốn nói lý đó.
Anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền cho trong thôn, nếu đến cả việc em gái bị ăn h.i.ế.p cũng không thể xả giận, vậy còn lăn lộn làm cái gì nữa.
Diệp Đống bực bội tiếp tục la làng: “Là em của anh bảo tôi đánh cô ta, đời này tôi chưa bao giờ nghe được yêu cầu nào quá lạ như thế, tôi đương nhiên là phải thỏa mãn cô ta rồi. Nếu anh không tin thì anh có thể hỏi mấy người thím Lý Thải Nguyệt đó!”
Hiếm khi cậu mới có thể thông minh đột xuất ở thời khắc quan trọng, vừa nói vừa nhìn về phía mấy người Lý Thải Nguyệt đang đứng ở bên trong đám đông.
Cũng chính là vì tại Lý Thải Nguyệt hướng dẫn, cho nên cậu mới nó ra những lời đó, hiện tại ai cũng đừng mơ được yên.
Lý Thải Nguyệt đột nhiên bị chỉ đích danh lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Bà ta không muốn đắc tội nhà họ Lưu, cũng không muốn kết thù với người nhà họ Diệp.
“Cái này... Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi hết, không phải chúng tôi bảo bọn họ đánh nhau.”
Bà ta ngập ngừng giải thích, vô cùng hối hận, bà ta không nên đến nơi này.
Lưu Mỹ Lệ tức muốn méo mũi, ý của bà ta là cái gì?
Cuối cùng Diệp Ninh cũng biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, tuy rằng Diệp Đống cũng có chỗ sai, nhưng tóm lại cũng là vì muốn bảo vệ cô.
Cô lạnh nhạt đối diện với ánh mắt tức giận của Lưu Mãn.
“Cho nên chuyện này không phải lỗi của một mình Diệp Đống, hơn nữa cả hai người bọn họ đều bị đánh, không chỉ có một mình Lưu Mỹ Lệ bị thương. Nếu các anh thật sự không hài lòng với lời xin lỗi lúc nãy của Diệp Đống, vậy cứ trực tiếp báo công an đi.”
Đầu tiên, hai người bọn họ đều không bị thương nặng, tiếp theo đó, nguyên nhân dẫn đến đánh nhau cũng chỉ là cãi nhau, cho dù công an có đến đây thì cũng chỉ phê bình giáo dục hai bên một chút mà thôi.
Nếu Diệp Ninh muốn truy cứu, vậy thì Lưu Mỹ Lệ bịa đặt vu khống danh dự của cô, đây chính là hành vi phạm tội.
Diệp Quốc Sinh cưỡng ép đè lửa giận trong lòng xuống, thậm chí có chút hối hận vì lúc nãy đã bảo Diệp Đống đi xin lỗi trước.
Nếu ông biết trước mọi chuyện là thế này, cho dù có thật sự trở mặt với Lưu Mãn thì ông cũng sẽ không để con gái bị bôi nhọ như thế.
Thôn trưởng lộ ra vẻ mặt khó xử, muốn giúp bên nào cũng không được, ngoại trừ bất đắc dĩ thì vẫn cứ là bất đắc dĩ.
Nhưng mà ông ấy cũng biết rõ mấu chốt của vấn đề vẫn nằm trên người của Lưu Mãn.
Dù sao thì bên phía nhà họ Diệp rõ ràng là không muốn làm lớn chuyện.
“Lưu Mãn, con coi như nể mặt bác, bỏ qua lần này đi. Nếu thật sự không được thì bác thay mặt Diệp Đống xin lỗi Mỹ Lệ, Mỹ Lệ cũng nguôi giận đi.”
Vì một sự nhịn chín sự lành, ông ấy chủ động xuống nước, ôm việc này vào người.
Nếu thật sự báo công an, nói không chừng cuối cùng việc này không thể kết thúc êm xuôi được.