Về mặt hình thể và sức lực thì Diệp Đống rõ ràng thua xa Lưu Mãn.
Nhưng mà cậu đã đánh nhau từ nhỏ đến lớn, có được rất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa cậu cũng khá linh hoạt, trong khoảng thời gian ngắn không ngờ lại có thể đánh ngang tay với Lưu Mãn.
Diệp Ninh, Diệp Quốc Sinh đứng ở cách đó không xa.
Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh.
Diệp Đống đã bị Lưu Mãn đ.ấ.m cho vài phát, vết thương trên mặt càng ngày càng nặng.
Nhưng mà Lưu Mãn cũng bị Diệp Đống đạp cho mấy cái, cũng chẳng khá hơn là bao.
“Anh, đánh mạnh lên! Đánh c.h.ế.t nó! Đánh mạnh lên cho em!” Lưu Mỹ Lệ gân cổ lên hò hét, sợ hai người bọn họ đánh chưa đủ kịch liệt.
Thôn trưởng nhìn thấy cô ta kiêu ngạo như thế, ước gì có thể cho cô ta hai bạt tay.
“Mỹ Lệ, đừng có la nữa. Nếu anh của con đánh Diệp Đống bị thương nặng thì cũng mệt lắm đó.”
Ông ấy quát mắng nhắc nhở.
Nhưng mà Lưu Mỹ Lệ lại không chút kiêng dè nói một câu: “Nhà tôi có rất nhiều tiền, dùng tiền mua mệnh, có gì đâu chứ!”
Cô ta cũng không hạ giọng xuống, cho nên tất cả mọi người ở xung quanh đều nghe được rõ ràng, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc và khiếp sợ.
Thôn trưởng cũng không ngờ rằng cô ta còn dám nói ra mấy lời nói khốn nạn như thế, hai anh em này thật sự quá ngông cuồng rồi.
Ông ấy nuốt hết những lời khuyên nhủ còn lại vào bụng, bởi vì ông ấy biết có nói cũng không có tác dụng gì.
Ánh mắt của Diệp Ninh khi nhìn về phía cô ta đã trở nên sâu thẳm hơn một ít.
Dùng tiền mua mạng, nói hay ghê.
Lưu Mãn và Diệp Đống đánh nhau kịch liệt, hai người cũng bị thương càng lúc càng nặng.
Đến cả mấy người thôn dân đang nhiều chuyện cũng thu hồi vẻ mặt tò mò, lộ ra vẻ lo lắng.
Nếu cứ đánh tiếp nữa, kiểu gì cũng sẽ có án mạng.
“Thôn trưởng, chúng ta mau nhanh chóng nghĩ cách để bọn họ dừng lại đi.”
Thôn trưởng cũng muốn lắm chứ, ông ấy đã la vài lần rồi, nhưng mà hai người không chỉ không dừng tay, ngược lại còn đánh nhau kịch liệt hơn nữa.
Cuối cùng ông ấy bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Diệp Quốc Sinh.
“Quốc Sinh, ông mau bảo Tiểu Đống dừng tay lại đi, nếu nó với Lưu Mãn xảy ra chuyện gì thì cũng không được ổn đâu!”
Tuy rằng sắc mặt của Diệp Quốc Sinh rất nghiêm túc, nhưng thật ra trong lòng cũng sợ muốn chết.
Nhưng mà ông ấy cũng không đồng ý với lời của thôn trưởng, mà chỉ nhìn về phía Diệp Ninh.
“Tiểu Ninh, con nói xem?”
Mặt Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh: “Đừng có gấp. Kiểu gì thì bọn họ cũng sẽ dừng lại thôi.”
Thôn trưởng bất đắc dĩ muốn chết, sao mấy người này không có ai chịu nghe lời hết vậy?
“Nếu Tiểu Đống bị đánh tàn phế thì phải làm sao đây?”
Ông ấy cũng không phải cố ý nói chuyện giật gân đâu, hiện tại Diệp Đống rõ ràng là đang bị đè đánh.
TBC
Diệp Ninh nói: “Vậy thì cũng do nó tự lựa chọn.”
Không phải cô không đau lòng, mà là vì muốn mượn cơ hội lần này để cho Diệp Đống một bài học, như thế cũng khá tốt.
Chỉ khi cậu bị đánh đau thì sau này mới biết cẩn thận.
Thôn trưởng đã cạn lời thật rồi, cố tình Diệp Quốc Sinh là chủ gia đình nhưng cũng nghe theo lời của Diệp Ninh.
Lưu Mãn muốn đánh cho cậu tàn phế, nhưng không ngờ rằng Diệp Đống lại khó chơi đến thế.
Nếu không phải anh ta dựa vào ưu thế chiều cao cân nặng, nói không chừng anh ta cũng không phải là đối thủ của Diệp Đống.
Tuy rằng hiện tại Diệp Đống bị thương nặng hơn anh ta, nhưng mà anh ta vẫn cứ cảm thấy vô cùng mất mặt.
Hai người rõ ràng đã thấm mệt rồi, anh ta muốn bùng nổ cũng không có sức.
Bọn họ lại đánh nhau thêm bốn năm phút nữa, Lưu Mãn cho Diệp Đống một quyền, Diệp Đống dùng đầu đụng mạnh vào đầu Lưu Mãn, sau đó hai người đồng loạt thở hổn hển ngã xuống đất.
Diệp Ninh híp mắt lại, xem ra đã kết thúc rồi.