Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1196

Lưu Mỹ Lệ là người xông đến bên cạnh Lưu Mãn đầu tiên: “Anh, anh có sao không?”

Cô ta định kéo Lưu Mãn từ trên đất đứng lên, tiếp tục đánh nhau với Diệp Đống.

Hiện tại Lưu Mãn đã tóc tai rối bời, quần áo rách rưới, trên người toàn là bụi đất, dây xích vàng đeo trên cổ cũng bị giật đứt quăng sang một bên, có vẻ vô cùng chật vật.

Quan trọng nhất chính là anh ta thật sự không có bất cứ sức lực nào, toàn thân chỗ nào cũng đều đau.

Nhất là khóe miệng đã bị đánh rách còn đang chảy m.á.u ròng ròng.

Tình hình của Diệp Đống nghiêm trọng hơn anh ta rất nhiều, hai mắt bị đánh đến mức sắp không mở ra được, một cánh tay hình như cũng đã bị trật khớp, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Ngực cũng đau muốn chết, đến cả việc hít thở cũng vô cùng khó khăn.

“Em còn ổn không đó?” Diệp Ninh cũng đi đến trước mặt cậu hỏi thăm.

Diệp Đống mệt đến nằm liệt trên mặt đất, muốn cười, nhưng mà vừa hé miệng đã đụng trúng vết thương trên mặt, làm cậu đau đến suýt xoa.

“Chị, em chưa làm chị mất mặt đúng không?”

Câu nói đầu tiên khi cậu mở miệng nói ra cũng không phải nói tình hình của mình, mà lại đi quan tâm cảm xúc của Diệp Ninh.

Ánh mắt Diệp Ninh lập tức trở nên hiền hòa hơn nhiều: “Không có.”

Diệp Đống hoàn toàn thả lỏng lại, tuy rằng cậu bị đánh rất thê thảm, nhưng trong lòng lại sảng khoái không nói nên lời.

“Em còn đứng dậy được không?” Diệp Ninh thử nâng Diệp Đống đứng dậy.

Diệp Đống chỉ hơi nhúc nhích một tí đã bỏ cuộc.

“Để em nằm lên một lúc nữa đi.”

Diệp Ninh nhanh chóng quyết định, nói với Diệp Quốc Sinh: “Cha, cha đi gọi điện thoại đến bệnh viện, gọi xe cứu thương đến đây đi.”

TBC

Diệp Quốc Sinh không dám chậm trễ, lập tức đi vào phòng.

Lúc này Lưu Mãn lại chậm rãi đứng lên, tuy rằng anh ta đã đứng lên, nhưng nếu không có Lưu Mỹ Lệ nâng thì anh ta có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Diệp Ninh, Diệp Đống, chuyện này chúng tôi sẽ không để yên!”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi đe dọa, sau đó ra hiệu bảo Lưu Mỹ Lệ đỡ anh ta rời đi.

 

Hai anh em nhà Lưu Mãn rời đi, bà con chòm xóm đứng trong sân cũng không ở lại được nữa.

Cả đám đều yên lặng rời đi.

Không ai có thể tưởng tượng được kết quả cuối cùng sẽ lại như thế.

Chờ đến khi người đều đi hết, thôn trưởng mới lộ ra vẻ mặt khó coi nhắc nhở Diệp Ninh: “Lần này Diệp Đống thật sự đã gây họa lớn rồi, cái tên Lưu Mãn kia không dễ chọc dâu.”

Hôm nay anh ta chịu thiệt thòi to như thế, lại còn đe dọa, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

“Cảm ơn thôn trưởng đã nhắc nhở.” Giọng nói của Diệp Ninh ngược lại còn lạnh nhạt hơn trước đó, hình như còn hỗn loạn theo cảm xúc nào đó.

Bốn mươi phút sau, xe cứu thương trong bệnh viện ở trấn chạy vào thôn, Diệp Đống nằm trên cán, được nâng vào xe.

Triệu Thu Phân khóc không thành tiếng, Khổng Giai cũng lo lắng muốn đi cùng, nhưng mà cô ấy còn phải chăm sóc cho đứa con còn chưa cai sữa.

Cuối cùng là Diệp Ninh đi theo cậu đến bệnh viện, trước khi đi còn cố ý nhờ thôn trưởng chăm sóc cho gia đình cậu, để phòng ngừa Lưu Mãn lại quay về kiếm chuyện.

Thôn trưởng đồng ý rất dứt khoát, hiện tại cậu đã bị đưa vào bệnh viện, sự việc này cuối cùng cũng không thể kết thúc bằng án mạng được.

Sau khi đến bệnh viện, Diệp Ninh lập tức bảo bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Diệp Đống.

Lăn lộn bận rộn đến hơn nửa đêm mới có được kết quả kiểm tra cuối cùng.

Cũng may đều chỉ là một ít vết thương ngoài da, ngoại trừ cánh tay trái bị trật khớp và não bị chấn động nhẹ ra, cơ thể không còn vấn đề gì khác nữa.

Diệp Ninh cũng yên tâm, dựa theo lời đề nghị của bác sĩ, để Diệp Đống nhập viện quan sát một đêm.

“Chị, chuyện lần này thật sự không thể trách em được, đều là tại con nhỏ Lưu Mỹ Lệ kia ăn nói bậy bạ, miệng toàn phun phân, cho nên em mới đánh cô ta.”

Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng bệnh, Diệp Đống vẫn cứ lo lắng giải thích cho Diệp Ninh.

Nghĩ đến câu nói Lưu Mãn để lại trước khi rời đi, trong lòng cậu cũng không yên tâm được.

Hai anh em kia quậy đã quậy rồi, đánh cũng đánh rồi, vậy mà vẫn còn chưa chịu thôi, đúng là phiền muốn chết.

Nói xong, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lo sợ bất an chờ bị Diệp Ninh mắng.

“Có đau không?” Diệp Ninh nhìn chằm chằm vết thương trên mặt cậu, hỏi.

Diệp Đống ngơ ngác, tại sao cô lại không trách mắng cậu vậy?

 
Bình Luận (0)
Comment