“Đau, nhưng mà đỡ hơn phải quỳ xuống trước mặt người ta.” Diệp Đống ăn ngay nói thật.
“Còn có tự tôn, em còn chưa đến mức hết thuốc chữa.”
Lời nói của Diệp Ninh làm Diệp Đống có chút dở khóc dở cười.
Cậu cũng không phải là chuyện gì cũng không hiểu.
TBC
“Em phải nhớ kỹ cảm giác đau đớn hiện tại, sau này gặp lại chuyện như thế, cũng biết phải làm cái gì.” Diệp Ninh cảm thấy bài học lần này đối với Diệp Đống cũng đã đủ rồi.
Tuy rằng đúng là Lưu Mỹ Lệ cố ý đến khiêu khích kiếm chuyện, nhưng nếu cậu không cho đối phương cơ hội thì chuyện sau đó cũng đã không xảy ra.
Diệp Đống gật đầu như giã gạo: “Vậy nếu tiếp theo đó Lưu Mãn lại tiếp tục kiếm chuyện thì phải làm sao đây? Chúng ta có cần nói cho anh rể biết hay không?”
Xảy ra chuyện, chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Cố Phong.
Diệp Ninh lắc đầu nói: “Không cần.”
Chuyện này bọn họ tự giải quyết là được.
Ngày hôm sau, hai chị em Diệp Ninh Diệp Đống quay về thôn.
Người trong thôn nhìn thấy bọn họ đều rất xấu hổ, chào cũng không được, không chào cũng không xong.
Hiện tại nhà họ Diệp và nhà họ Lưu đã kết thù với nhau, thân thiện với nhà này thì sẽ đắc tội với nhà còn lại.
Hơn nữa ngày hôm qua sau khi hai anh em Lưu Mãn về nhà đã công khai lên tiếng, nhà nào dám để ý đến nhà họ Diệp thì chẳng khác nào đang chống đối với hai anh em nhà bọn họ.
Hiện tại Lưu Mãn có tiền có thế, chuyện làm ăn ở bên ngoài phát triển rất tốt, không có ai muốn đắc tội cả.
Mãi đến khi bọn họ quẹo vào ngõ nhỏ, gặp được mẹ của Lý Cẩu Tử, bà ấy chủ động chào hỏi với Diệp Ninh: “Diệp Ninh, hai đứa về rồi đó hả, Diệp Đống có bị làm sao không?”
Diệp Ninh trả lời: “Dạ không có vấn đề gì nghiêm trọng hết.”
Ánh mắt mẹ của Lý Cẩu Tử đảo tới đảo lui giữa hai chị em bọn họ, sau đó cố ý nhích lại gần Diệp Ninh, hạ thấp giọng nói.
“Lưu Mãn đã lên tiếng, bảo người trong thôn không được để ý đến nhà mấy đứa. Thím thấy cậu ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu, nhà của con nhớ phải cẩn thận đó.”
Diệp Ninh cũng không lộ ra chút sợ hãi hay bất ngờ gì: “Cảm ơn thím đã nhắc nhở, tụi con đi về trước.”
Mẹ của Lý Cẩu Tử nhanh chóng gật đầu.
Hai chị em vừa mới đặt chân vào sân, Lý Thải Nguyệt đột nhiên từ đầu hẻm xông ra, vội vàng bước nhanh đến trước mặt mẹ của Lý Cẩu Tử.
“Mẹ thằng Cẩu Tử à, chị bị điên rồi à, sao chị còn dám nói chuyện với hai chị em nhà này nữa?”
Lưu Mãn lòng dạ hẹp hòi, đắc tội anh ta, sau này ở trong thôn sẽ không được yên ổn nữa rồi.
Mẹ của Lý Cẩu Tử lại khinh thường: “Nhà họ Diệp với nhà họ Lưu có mâu thuẫn, có liên quan gì đến tôi đâu chứ, đều là bà con họ hàng với nhau, sao tôi lại không thể nói chuyện chứ?”
Lý Thải Nguyệt cảm thấy bà ấy vẫn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, tiếp tục nhắc nhở: “Ngày hôm qua xảy ra chuyện như thế, chị còn chưa nhìn thấy rõ ràng sao? Đến cả thôn trưởng cũng không dám đắc tội Lưu Mãn, sau này Lưu Mãn chính là ông vua không ngai trong thôn chúng ta. Lúc này cho dù chị còn không tỏ rõ thái độ thì cũng không nên để ý đến người của nhà họ Diệp chứ.”
Mẹ của Lý Cẩu Tử nghe cảm thấy lời này rất chói tai, nhíu mày nói: “Lưu Mãn cũng chỉ là ỷ mình có tiền thôi, Diệp Ninh cũng chẳng thua kém gì đâu.”
Lý Thải Nguyệt trợn mắt, con ngươi như sắp lọt ra ngoài, trực tiếp cãi lại: “Cho dù Diệp Ninh không tệ thì cũng thua xa Lưu Mãn! Cô ta cũng chỉ là một người đi làm công ăn lương mà thôi, cho dù làm việc ở đoàn văn công cũng khá tốt đó, nhưng cũng chỉ cầm tiền lương cố định thôi. Chị không thấy sao, nhà Lưu Mãn đã mua xe hơi rồi đó, Diệp Ninh có thể mua nổi sao?”
Không chỉ có một mình bà ta có suy nghĩ như thế, mà ý tưởng này đại diện cho suy nghĩ của đại đa số người dân trong thôn.
Nếu không thì cục diện hiện tại cũng không phải như thế.