Lưu Mãn bước vội đến, đứng ở giữa đám đông.
Anh ta đảo mắt lập tức nhìn thẳng về phía Diệp Ninh, ước gì có thể dùng ánh mắt đ.â.m vào người Diệp Ninh vài trăm lỗ.
Không đợi anh ta mở miệng nói gì, thôn trưởng và mấy người Mạnh Phạm Chí đã lộ ra thái độ vô cùng rõ ràng đứng bên cạnh hai người Diệp Ninh và Diệp Quốc Sinh.
Lưu Mãn chỉ cảm thấy m.á.u nóng dâng trào, đầu kêu lên ầm ầm.
“Thôn trưởng, tôi nghe nói Diệp Ninh sẽ sửa đường cho thôn chúng ta hả?”
Anh ta gằn giọng rặn ra những lời này.
Thôn trưởng không chút do dự trả lời một cách khẳng định: “Đúng vậy.”
Lưu Mãn cắn chặt khớp hàm: “Tôi đã nói là tôi sẽ sửa đường cho thôn chúng ta rồi, hiện tại trong thôn làm như thế, có phải là không được tốt cho lắm không?”
Tất cả những người nghe được lời này của anh ta đều giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
TBC
Diệp Đống lại không chút kiêng nể gì mà bật cười thành tiếng.
Thậm chí không cần người khác mở miệng, cậu đã trực tiếp châm chọc Lưu Mãn: “Nếu anh thật sự muốn sửa đường thì đã đưa tiền từ lâu rồi. Hiện tại anh thấy chị của tôi đưa tiền, anh còn có mặt mũi lại đây nói chuyện này nữa hả? Với lại hai người còn chưa bỏ ra đồng nào mà anh em hai người đã làm mưa làm gió trong thôn rồi. Nếu anh thật sự đưa tiền, chẳng phải là sẽ muốn leo lên đầu các bà con chòm xóm sao?”
Lời này chẳng khác nào nói ra tiếng lòng của mọi người, hơn nữa cũng chỉ có Diệp Đống mới dám trắng trợn táo bạo vạch trần như thế.
Lưu Mãn lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Cậu câm miệng cho tôi!”
“Tôi cứ không ngậm miệng đó, anh có thể làm gì tôi nào? Bị tôi nói trúng chỗ đau, cảm thấy mất mặt rồi đúng không?” Diệp Đống vô cùng khí thế kêu gào, hôm nay cuối cùng cậu cũng có thể phát tiết ra cục tức bị dồn nén dưới đáy lòng rồi!
Diệp Quốc Sinh và Diệp Ninh cũng không ngăn cản, dù sao thì mối thù của nhà bọn họ với nhà họ Lưu đã không thể giải trừ, không cần phải nhịn nữa.
Lưu Mãn đã tức giận đến run rẩy, nhưng anh ta cũng rõ ràng dưới tình huống hiện tại, cho dù anh ta muốn đánh nhau với Diệp Đống tiếp thì cũng không có cơ hội để đánh.
Lưu Mỹ Lệ thấy anh trai mình bị sỉ nhục, tức muốn hộc m.á.u nhảy ra.
“Diệp Đống, cậu đừng có mà đắc ý! Nhà của cậu có thể sửa đường cho thôn thì nhà chúng tôi cũng có thể làm được! Hơn nữa anh của tôi còn có thể đào giếng cho trong thôn!”
Những lời này ngược lại đã nhắc nhở Lưu Mãn, anh ta lập tức ý thức được không nên giằng co với Diệp Đống, mà là nên kéo mọi người trong thôn về lại phe của mình mới được.
Anh ta cố gắng đè lửa giận xuống, ngược lại nhìn về phía thôn trưởng và những người khác trong thôn.
“Thôn trưởng, nếu tôi đã hứa trước thì cũng nên để tôi làm. Hiện tại ông lập tức cùng tôi đi lấy tiền, tôi không chỉ đưa tiền sửa đường cho ông mà lúc trước tôi nói sẽ đào ba cái giếng cho thôn, lần này cũng làm một lượt luôn!”
Hiện tại anh ta cảm thấy tiền bạc không quan trọng bằng mặt mũi.
Sắc mặt của thôn trưởng vô cùng lạnh nhạt, biết trước như thế thì lúc trước còn cần gì phải làm như thế chứ?
Nhưng mà cho dù Lưu Mãn thật sự đồng ý bỏ tiền thì ông ấy cũng không muốn.
Bởi vì ông ấy biết rõ nếu không phải muốn so sánh với Diệp Ninh thì sau này Lưu Mãn vẫn sẽ cứ chứng nào tật nấy mà thôi.
Dù sao thì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
“Bác nhận lấy tấm lòng của con, nhưng mà Diệp Ninh đã đưa tiền sửa đường cho bác rồi.”
Sắc mặt của hai anh em Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ khó coi còn hơn là bị bắt ăn phân.
Câu trả lời của thôn trưởng chẳng khác nào ông ấy đã đứng về phe của Diệp Ninh.
“Việc này liên quan đến ích lợi của tất cả mọi người trong thôn, không thể để một mình thôn trưởng quyết định được, cũng phải hỏi ý kiến của bà con chòm xóm nữa chứ!” Lưu Mãn không cam lòng, hấp hối giãy dụa lần cuối.
Anh ta cũng không tin có tiền cũng không xài ra được!
Thôn trưởng và các cán bộ khác trong thôn đều quay sang nhìn nhau, vẻ mặt gần như chẳng có chút khác biệt nào.
“Lưu Mãn, hay là thôi đi, cậu chừa lại chút mặt mũi cho mình không tốt hơn sao?” Mạnh Phạm Chí hạ thấp giọng, vô cùng thấm thía mà khuyên nhủ.
Hiện tại nhà họ Diệp đã được lòng của tất cả mọi người trong thôn, anh ta có vẽ vời thêm chuyện gì đó nữa thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.