Lưu Mãn và Diệp Ninh đấu với nhau, cuối cùng kết thúc bằng việc hai anh em Lưu Mãn rời đi.
Thôn trưởng nhìn bóng dáng không cam lòng dần đi xa của hai anh em bọn họ, trong lòng càng thêm thổn thức.
Lúc trước hai anh em nhà họ Lưu nghèo khó, ở trong thôn luôn tự cho rằng mình thua kém một bậc.
Sau khi Lưu Mãn đột nhiên phát tài, lập tức muốn tìm lại mặt mũi và tôn nghiêm từng mất đi lúc trước.
Mà chuyện duy nhất anh ta có thể làm, cũng là chuyện đơn giản nhất, chính là cải thiện điều kiện sinh sống cho bà con chòm xóm, dùng việc này để nhanh chóng thành lập danh tiếng và quyền uy ở trong thôn.
Nhưng mà không ngờ rằng đến cuối cùng, cầm một đống bài tốt, cuối cùng lại thua te tua.
Diệp Quốc Sinh, Diệp Ninh và Diệp Đống cũng quay về nhà.
Mọi người cũng rối rít giải tán, nhưng mà thật lâu sau đó nhà họ Diệp và nhà họ Lưu vẫn sẽ trở thành đề tài câu chuyện trong miệng của tất cả mọi người.
Diệp Quốc Sinh vô cùng vui vẻ, nhưng cũng loáng thoáng có chút bất an.
Tục ngữ có một câu rất hay, thà đắc tội quân tử một ngàn lần cũng không thể đắc tội tiểu nhân một lần.
Mà hai anh em Lưu Mãn đã lòng dạ hẹp hòi lại còn ngông cuồng tự đại, cũng không biết sau này bọn họ sẽ nghĩ ra chiêu gì để đối phó với gia đình bọn họ.
Ông có thể nghĩ đến, Diệp Ninh đương nhiên cũng không dám lơ là.
Nhất là chờ đến khi cô và Diệp Đống đi rồi, chỉ để lại cha mẹ ở trong thôn một mình, vậy sẽ càng khó có thể đề phòng nhà họ Lưu hơn.
Cách tốt nhất để giải quyết chính là để cha mẹ cùng cô đến kinh thành sinh sống, hoặc là để nhà họ Lưu hoàn toàn rời khỏi thôn...
Tốc độ làm việc trong thôn đúng là rất nhanh.
Ngày hôm sau đã liên lạc được với đội thi công, bắt đầu mua sắm toàn bộ nguyên vật liệu cần để xây đường.
Ngày thứ ba, từng chiếc xe gạch, xi măng được đưa vào thôn, đội thi công cũng đã bắt đầu thi công rồi.
Mọi người trong thôn cũng không rảnh rỗi, có người thì góp người, có sức thì giúp sức, tất cả đều gia nhập vào đội ngũ sửa đường.
Thôn trưởng và các cán bộ khác trong thôn đương nhiên còn làm đầu tàu gương mẫu.
Các thôn dân làm đến khí thế bừng bực, trên mặt mọi người đều đầy nụ cười, tràn ngập sức mạnh.
Đã lâu lắm rồi thôn Đại Liễu Thụ còn chưa từng náo nhiệt như thế bao giờ.
Ngày thứ tư, tin tức thôn bọn họ sửa đường đã truyền khắp mấy cái thôn xung quanh.
Mọi người ở những thôn khác đều hâm mộ, có không ít người đều chạy đến xem.
Mà tên của Diệp Ninh cũng lập tức được lan truyền khắp làng trên xóm dưới.
Các lời đồn đãi về cô cũng càng lúc càng phong phú.
Sửa đường đến ngày thứ sáu, càng ngày có càng nhiều thôn khác tụ tập ở thôn Đại Liễu Thụ, không phải đến đây xem người ta sửa đường, mà là muốn gặp thử Diệp Ninh vung tiền như rác.
Mà cửa nhà họ Diệp lại đóng chặt, không bước ra khỏi cửa một bước.
“Chị, hiện tại bên ngoài nhộn nhịp ghê đó, chúng ta không đi ra ngoài xem sao?”
Diệp Đống đã bị nhốt ở trong nhà sáu ngày, cực kỳ muốn được đi ra ngoài.
Không đợi Diệp Ninh trả lời, Diệp Quốc Sinh đã vỗ mạnh lên đầu của cậu.
“Con không nghe chị của con nói sao? Nếu như người bên ngoài biết được thân phận chị của con thì chị của con sẽ không thể ở lại trong nhà được nữa đó.”
Tuy rằng đến cả Diệp Quốc Sinh cũng không rõ vì sao người ngoài biết cô đi hát thì cô sẽ không thể ở lại trong nhà nữa, nhưng mà chỉ cần là con gái nói thì ông đều sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Cha, cha lại đánh con nữa là con ngu thật đó.” Diệp Đống khoa trương ôm đầu.
Diệp Quốc Sinh là cha ruột chê thẳng thừng: “Con vốn dĩ cũng có thông minh đâu. Nếu như con giỏi bằng một phần ba của chị con thì cũng coi như phần mộ tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta bốc khói xanh rồi.”
TBC
Diệp Đống chớp lấy thời cơ, tiếp tục nịnh nọt Diệp Ninh.
“Sao con có thể so sánh được với chị của con chứ? Chị của con là phượng hoàn vàng trong nhà của chúng ta, không chỉ xinh đẹp mà còn tốt bụng, lại còn thông minh tuyệt đỉnh, tài giỏi bất phàm. Con sùng bái chị của con giống như là...”