Nghĩ như thế, Diệp Ninh lại không thể nào xác định được rốt cuộc thì chuyện cô nâng đỡ cậu, dẫn cậu đến kinh thành phát triển rốt cuộc là đúng hay là sai?
Khổng Giai nhìn thấy gương mặt dần dần trở nên căng thẳng của cô, còn tưởng rằng mình đã nói sau rồi.
“Chị, em cũng chỉ suy nghĩ lung tung mà thôi, Tiểu Đống vẫn rất tốt với em và con trai.”
Diệp Ninh lắc đầu.
Khổng Giai không rõ cái lắc đầu này đại biểu cho cái gì?
Cô ấy còn đang định hỏi cho rõ ràng, Diệp Đống đã từ bên ngoài đi đến.
“Trưa nay ăn gì thế? Anh sắp c.h.ế.t đói rồi nè.”
Cậu cợt nhả tiến đến bên cạnh Khổng Giai.
Răng rắc
Diệp Ninh bẻ gãy khúc củi trong tay, nhìn thấy cậu thì nhịn không được nổi giận.
“Em, lại đây nhóm lửa!”
Cô lạnh lùng ra lệnh.
Diệp Đống thấy vẻ mặt âm u của cô dọa sợ, cũng không dám cười nữa.
Diệp Ninh đứng lên, chào hỏi với Khổng Giai một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài.
“Chị bị làm sao thế?” Diệp Đống không hiểu ra sao.
Khổng Giai cũng không biết, bất an nói: “Có thể là do em nói sai gì đó rồi.”
Diệp Đống nhíu mày, cậu biết Diệp Ninh sẽ không nổi giận với Khổng Giai.
Không phải vì Khổng Giai, vậy chỉ có thể là vì cậu.
“Em với chị nói cái gì vậy?”
Cậu đột nhiên có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mặt Khổng Giai, muốn nhìn ra manh mối gì đó.
Dù sao thì trong lòng cậu còn ôm theo một bí mật lớn như thế.
Khổng Giai đương nhiên sẽ không nói cho cậu nghe chuyện cô ấy vừa nói với Diệp Ninh, ấp úng có lệ nói: “Cũng không có nói gì hết.”
Diệp Đống càng thêm xác định hai người bọn họ có chuyện giấu mình.
“Có phải chị của anh đã nói cái gì về anh với em không?”
Cậu cẩn thận dò hỏi.
Khổng Giai giật mình, nhạy cảm phát hiện ra cậu có chuyện: “Nói chuyện gì liên quan đến anh chứ?”
“Hả?” Diệp Đống không ngờ rằng cậu lại tự đào hố chôn mình.
Rốt cuộc thì cậu có nên nói cho cô ấy biết luôn không?
Lần này đổi thành Khổng Giai tò mò nghiên cứu nhìn chằm chằm vào cậu.
Lòng bàn tay Diệp Đống toát mồ hôi lạnh, lời nói đã đến bên miệng rồi, nhưng lại không có can đảm nói ra.
“Em mau nấu cơm đi, anh thật sự rất đói bụng.”
Khổng Giai nhìn ánh mắt né tránh của cậu, trong lòng mang theo một chút bất an...
Diệp Ninh ở trong phòng mình gấp quần áo, Diệp Đống lằng nhà lằng nhằng đi đến.
“Chị.”
“Sao em không ở trong bếp phụ em ấy đi, đi ra ngoài làm gì?” Diệp Ninh tức giận nói.
Diệp Đống méo mặt, sau khi vào phòng mới cẩn thận đóng cửa lại
“Chị, có phải chị giận em không?”
Diệp Ninh liếc nhìn cậu: “Đúng vậy.”
Cái câu đang sống trong phúc mà không biết phúc chính là dùng để miêu tả thằng ranh này.
Thật ra Diệp Đống cũng rất khó chịu, sau khi quay về, mỗi ngày cậu đều phải đối mặt Khổng Giai, đều cảm thấy rất chột dạ và sợ hãi.
“Chị, không phải em không muốn xin lỗi Khổng Giai, mà là em thật sự không dám.”
Diệp Ninh lạnh lùng nói móc: “Sao lúc em sung sướng lại không cảm thấy sợ hãi vậy?”
Diệp Đống không còn lời gì để nói, lúc đó cậu bị người ta dụ dỗ.
“Nếu không chờ em và Khổng Giai đến kinh thành rồi, em lại nói cho em ấy biết có được không?”
Diệp Ninh suýt chút nữa đã cho cậu một bạt tai: “Diệp Đống, em đang nói tiếng người đó hả? Em đây là cho rằng em ấy là con gái, lại còn ôm con theo, ở nơi trời xa đất lạ kia, cho dù thật sự không tha thứ cho em thì cũng không thể nào đi được đúng không?”
Diệp Ninh trực tiếp vạch trần toan tính đê tiện của cậu.
Mặt Diệp Đống như nóng lên, biết lần này Diệp Ninh thật sự tức giận, vội vàng sửa miệng nói: “Chị, em biết lỗi rồi. Em bảo đảm trong vòng hai ngày này nhất định sẽ tìm cơ hội xin lỗi Khổng Giai!”
Chuyện thành thật khai báo với Khổng Giai, cầu xin Khổng Giai tha thứ cũng là chuyện mà cậu quyết định, hiện tại thật sự không thể kéo dài thời gian được nữa rồi.
Diệp Ninh tức giận bực bội trừng mắt nhìn cậu, nếu đến cả can đảm chịu trách nhiệm trước lỗi lầm do mình làm ra mà cậu cũng không có, vậy cả đời này cũng không thể trông cậy được chuyện cậu sẽ trở nên tài giỏi gì.
“Em tự giải quyết cho tốt đi.”
Nghĩ như thế, Diệp Ninh lại không thể nào xác định được rốt cuộc thì chuyện cô nâng đỡ cậu, dẫn cậu đến kinh thành phát triển rốt cuộc là đúng hay là sai?
Khổng Giai nhìn thấy gương mặt dần dần trở nên căng thẳng của cô, còn tưởng rằng mình đã nói sau rồi.
“Chị, em cũng chỉ suy nghĩ lung tung mà thôi, Tiểu Đống vẫn rất tốt với em và con trai.”
Diệp Ninh lắc đầu.
Khổng Giai không rõ cái lắc đầu này đại biểu cho cái gì?
Cô ấy còn đang định hỏi cho rõ ràng, Diệp Đống đã từ bên ngoài đi đến.
“Trưa nay ăn gì thế? Anh sắp c.h.ế.t đói rồi nè.”
Cậu cợt nhả tiến đến bên cạnh Khổng Giai.
Răng rắc
Diệp Ninh bẻ gãy khúc củi trong tay, nhìn thấy cậu thì nhịn không được nổi giận.
“Em, lại đây nhóm lửa!”
Cô lạnh lùng ra lệnh.
Diệp Đống thấy vẻ mặt âm u của cô dọa sợ, cũng không dám cười nữa.
Diệp Ninh đứng lên, chào hỏi với Khổng Giai một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài.
“Chị bị làm sao thế?” Diệp Đống không hiểu ra sao.
Khổng Giai cũng không biết, bất an nói: “Có thể là do em nói sai gì đó rồi.”
Diệp Đống nhíu mày, cậu biết Diệp Ninh sẽ không nổi giận với Khổng Giai.
Không phải vì Khổng Giai, vậy chỉ có thể là vì cậu.
“Em với chị nói cái gì vậy?”
Cậu đột nhiên có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mặt Khổng Giai, muốn nhìn ra manh mối gì đó.
Dù sao thì trong lòng cậu còn ôm theo một bí mật lớn như thế.
Khổng Giai đương nhiên sẽ không nói cho cậu nghe chuyện cô ấy vừa nói với Diệp Ninh, ấp úng có lệ nói: “Cũng không có nói gì hết.”
Diệp Đống càng thêm xác định hai người bọn họ có chuyện giấu mình.
“Có phải chị của anh đã nói cái gì về anh với em không?”
Cậu cẩn thận dò hỏi.
Khổng Giai giật mình, nhạy cảm phát hiện ra cậu có chuyện: “Nói chuyện gì liên quan đến anh chứ?”
“Hả?” Diệp Đống không ngờ rằng cậu lại tự đào hố chôn mình.
Rốt cuộc thì cậu có nên nói cho cô ấy biết luôn không?
Lần này đổi thành Khổng Giai tò mò nghiên cứu nhìn chằm chằm vào cậu.
Lòng bàn tay Diệp Đống toát mồ hôi lạnh, lời nói đã đến bên miệng rồi, nhưng lại không có can đảm nói ra.
“Em mau nấu cơm đi, anh thật sự rất đói bụng.”
Khổng Giai nhìn ánh mắt né tránh của cậu, trong lòng mang theo một chút bất an...
Diệp Ninh ở trong phòng mình gấp quần áo, Diệp Đống lằng nhà lằng nhằng đi đến.
“Chị.”
“Sao em không ở trong bếp phụ em ấy đi, đi ra ngoài làm gì?” Diệp Ninh tức giận nói.
Diệp Đống méo mặt, sau khi vào phòng mới cẩn thận đóng cửa lại
“Chị, có phải chị giận em không?”
Diệp Ninh liếc nhìn cậu: “Đúng vậy.”
Cái câu đang sống trong phúc mà không biết phúc chính là dùng để miêu tả thằng ranh này.
Thật ra Diệp Đống cũng rất khó chịu, sau khi quay về, mỗi ngày cậu đều phải đối mặt Khổng Giai, đều cảm thấy rất chột dạ và sợ hãi.
“Chị, không phải em không muốn xin lỗi Khổng Giai, mà là em thật sự không dám.”
Diệp Ninh lạnh lùng nói móc: “Sao lúc em sung sướng lại không cảm thấy sợ hãi vậy?”
Diệp Đống không còn lời gì để nói, lúc đó cậu bị người ta dụ dỗ.
“Nếu không chờ em và Khổng Giai đến kinh thành rồi, em lại nói cho em ấy biết có được không?”
Diệp Ninh suýt chút nữa đã cho cậu một bạt tai: “Diệp Đống, em đang nói tiếng người đó hả? Em đây là cho rằng em ấy là con gái, lại còn ôm con theo, ở nơi trời xa đất lạ kia, cho dù thật sự không tha thứ cho em thì cũng không thể nào đi được đúng không?”
Diệp Ninh trực tiếp vạch trần toan tính đê tiện của cậu.
Mặt Diệp Đống như nóng lên, biết lần này Diệp Ninh thật sự tức giận, vội vàng sửa miệng nói: “Chị, em biết lỗi rồi. Em bảo đảm trong vòng hai ngày này nhất định sẽ tìm cơ hội xin lỗi Khổng Giai!”
Chuyện thành thật khai báo với Khổng Giai, cầu xin Khổng Giai tha thứ cũng là chuyện mà cậu quyết định, hiện tại thật sự không thể kéo dài thời gian được nữa rồi.
Diệp Ninh tức giận bực bội trừng mắt nhìn cậu, nếu đến cả can đảm chịu trách nhiệm trước lỗi lầm do mình làm ra mà cậu cũng không có, vậy cả đời này cũng không thể trông cậy được chuyện cậu sẽ trở nên tài giỏi gì.
“Em tự giải quyết cho tốt đi.”