Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1225

Bốp!

Ly thủy tinh rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.

Ánh mắt của Lưu Mãn lạnh lùng giống như vụn băng.

Hôm nay đã là ngày sửa đường thứ bảy rồi, bên ngoài đều đang làm việc hừng hực khí thế, nhưng trước cửa nhà anh ta lại không có lấy một con chó.

Nếu so với cảnh khách đến đầy nhà lúc trước, vậy thì hiện tại không có ai đến thăm hỏi làm anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã và dày vò.

“Anh, anh mau nghĩ cách gì đi. Hiện tại em thậm chí còn không có mặt mũi đi ra khỏi nhà, người trong thôn đều đang cười nhạo nhà mình đó!”

Đối mặt với lửa giận của Lưu Mãn, Lưu Mỹ Lệ không chỉ không khuyên nhủ, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

Lưu Mãn đang định tiếp tục nổi giận thì trong sân đã vang lên tiếng của Mạnh Phàm Chí.

“Trong nhà có ai không?”

Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ liếc nhìn nhau, không biết vì sao ông ta sẽ đột nhiên đến đây.

Lưu Mãn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, lạnh nhạt đi ra ngoài.

“Tôi đang ở nhà.”

Mạnh Phàm Chí nhìn thấy anh ta, thái độ cũng chẳng khác gì lúc trước, không đợi anh ta hỏi thì đã chủ động nói rõ mục đích của chính mình.

“Thôn trưởng bảo bác đến đây trả lại tiền dùng để sửa chữa đại đội mà con đã đưa lúc trước.”

Ông ta vừa nói vừa đưa túi trong tay qua.

“Thật ra bác nên đến đây từ mấy ngày trước rồi, bận nhiều việc quá nên quên mất. Con đếm thử xem đã đủ hay chưa.”

Mặt mày Lưu Mãn xanh mét, đến cả tiền đã xài cũng bị trả về, đây không phải vả mặt anh ta thì là cái gì nữa?

Cố tình chuyện đòi tiền này còn là do chính miệng anh ta nói ra.

“Trong thôn mình có tiền như thế từ lúc nào vậy?”

Anh ta nói móc.

Mạnh Phàm Chí cũng không giận: “Trong thôn làm gì có tiền chứ, là Diệp Ninh đưa đó.”

Lưu Mãn vừa mới cầm lấy túi, nghe nói số tiền này cũng là do Diệp Ninh đưa, ước gì có thể xé nát cái túi này.

 

“Xem ra sau này thôn Đại Liễu Thụ phải sửa thành họ Diệp rồi!”

Mạnh Phàm Chí cố tình ngó lơ lửa giận của anh ta nói: “Họ gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể cải thiện điều kiện sống của các bà con trong thôn thì người đó chính là ân nhân của cả thôn.”

Đầu óc Lưu Mãn kêu ầm ầm, huyết áp tăng cao.

“Trong thôn còn có rất nhiều chuyện, bác đi về trước đây.” Mạnh Phàm Chí hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội mở miệng, xoay người rời đi trước.

Lưu Mãn nghiến răng ken két, trán nổi đầy gân xanh.

“Diệp Ninh, từ hôm nay trở đi, nếu không phải cô c.h.ế.t thì chính là tôi sống!”

“Hắt xì!”

Diệp Ninh hắt hơi một cái thật mạnh.

Cô còn đang suy nghĩ không biết ai nói xấu sau lưng mình thì điện thoại bàn trong nhà đã vang lên.

Reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại trong trẻo làm Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân đều lập tức ngẩn người.

Mãi đến khi Diệp Đống hấp tấp chạy đến nghe điện thoại, hai vợ chồng mới phản ứng lại.

TBC

Thật ra cũng không thể trách bọn họ được, từ sau khi lắp đặt điện thoại đến bây giờ, gần như toàn là Diệp Ninh gọi điện thoại ra ngoài, đây là lần đầu tiên có người gọi điện thoại đến.

Đương nhiên mặc kệ người gọi điện thoại đến là ai thì chắc chắn cũng đều là tìm Diệp Ninh.

Diệp Ninh không chút hoang mang ra khỏi phòng mình.

Bên này, Diệp Đống đã cầm ống nghe điện thoại lên đặt bên lỗ tai, bắt chước theo các mấy người thành phố nghe điện thoại, nghiêm túc nói: “Alo, đây là nhà họ Diệp, xin hỏi tìm ai?”

“Tiểu Đống, là anh, Cố Phong đây.” Giọng của Cố Phong truyền đến.

Giây tiếp theo, Diệp Đống đã kích động nhảy cẫng lên: “Anh rể, cuối cùng anh cũng chịu gọi điện thoại về rồi!”

Cậu rống như thế, mọi người trong phòng và ngoài phòng đều có thể nghe được rõ ràng.

Diệp Ninh vốn dĩ còn rất bình tĩnh, nghe được người gọi điện thoại đến là Cố Phong, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh Diệp Đống.

Diệp Đống gân cổ lên nói: “Anh rể, em nhớ anh c.h.ế.t đi được! Mỗi ngày chị của em cũng đều nhớ anh đó! Hiện tại anh có khỏe không?”

Diệp Ninh vốn dĩ nghĩ chờ Diệp Đống nói xong lại đi cầm ống nghe.

Nhưng mà không ngờ Diệp Đống lại không chờ Cố Phong ở đầu dây bên kia trả lời, đã lại hưng phấn tự nói tiếp: “Anh rể, anh không biết đâu, sau khi em với chị em về nhà thì đã xảy ra nhiều chuyện lắm. Để em kể cho anh nghe...”

 
Bình Luận (0)
Comment