Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1226

Mặt Diệp Ninh đen lại, giơ tay đánh cậu ngay.

Diệp Đống đang hưng phấn, hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ lọt vào “độc thủ” của Diệp Ninh. Chờ đến khi cậu quay đầu lại nhìn, Diệp Ninh đã tức giận trừng mắt nhìn cậu.

“Em kể hết rồi chị nói cái gì với anh rể của em nữa đây hả?”

Diệp Ninh cố ý xụ mặt, nhưng mà đáy mắt đuôi mày đều không thể giấu được sự vui vẻ.

Lúc này Diệp Đống mới phản ứng lại, cười hắc hắc nói: “Thì cũng tại em nhớ anh rể đó.”

Diệp Ninh cầm lấy ống nghe, đang định nói chuyện, Diệp Đống đã nhích sát lại gần người cô.

“Đi ra ngoài.”

Diệp Đống lại tiếp tục quấy rối: “Chị, giữa chị và anh rể còn có chuyện gì là em không thể nghe được nữa chứ?”

Diệp Ninh nhận ra ý đồ xấu xa của cậu, tăng thêm âm lượng: “Đừng để chị phải lặp lại lần thứ hai.”

Diệp Đống không dám quậy nữa, kẹp chặt đuôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng.

Thế giới hình như cũng yên tĩnh lại.

Trước khi mở miệng nói chuyện, nhịp tim của Diệp Ninh cũng đập nhanh hơn một chút: “Là em đây.”

TBC

Cố Phong ở đầu dây bên kia cũng nghe được cuộc đấu võ mồm của hai chị em, trên mặt hiện lên chút ý cười.

Hiện tại cuối cùng cũng có thể nói chuyện với cô, ánh mắt của anh cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

“Tiểu Đống đi rồi hả?”

Diệp Ninh cười nói: “Bị em mắng chạy rồi. Anh đã kết thúc nhiệm vụ chưa?”

“Vẫn chưa. Hiện tại có điều kiện, có thời gian gọi điện thoại ra ngoài.

Lúc trước khi bọn họ ở kinh thành cũng đã hẹn trước rồi, Diệp Ninh quay về thăm người thân, lắp đặt điện thoại trong nhà, sau đó báo số điện thoại cho phòng thường trực của doanh số ba.

Cho nên trước khi Cố Phong gọi điện thoại đến thì đã liên hệ với phòng thường trực trước rồi.

 

“Sức khỏe của em như thế nào?”

“Sức khỏe của anh thế nào?”

Hai người lại trăm miệng một lời hỏi những lời này.

Diệp Ninh cười thành tiếng: “Em ở nhà ăn ngon uống tốt, còn có người chăm sóc, mười ngón tay không dính một giọt nước, cơ thể đương nhiên sẽ khôi phục rất nhanh.”

Cố Phong cũng nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng nhiệm vụ lần này khá gấp gáp, nhưng trên cơ bản anh đều chỉ phụ trách công việc chỉ huy. Tuy rằng có đôi lúc không thể ăn cơm đúng giờ, nhưng mà mỗi ngày đều uống thuốc đều đặn, tạm thời cũng coi như tạm ổn.”

Diệp Ninh nghe anh nói như thế, trong lòng cuối cùng mới bớt lo hơn.

“Lúc nãy Diệp Đống nói bên em đã xảy ra nhiều chuyện lắm hả?” Cố Phong quan tâm đến tất cả tình hình xuất hiện bên cạnh cô.

Diệp Ninh cung không muốn lãng phí thời gian trò chuyện quý giá cho loại chuyện này: “Chuyện này không quan trọng, chờ sau này gặp mặt em lại từ từ kể cho anh nghe. Anh có nhớ em không?”

Đương nhiên không có chuyện gì quan trọng hơn việc nói ra nỗi nhớ.

Cô vốn còn tưởng rằng Cố Phong sẽ không chút do dự trả lời, nhưng mà không ngờ rằng cô nói xong, đầu dây bên kia lại chìm vào trong yên lặng.

Một giây.

Hai giây.

Năm giây.

Ngay lúc Diệp Ninh nghĩ có phải là mất kết nối rồi hay không, tiếng ho khan của Cố Phong lại vang lên.

“Em ở trong nhà có an toàn không? Có bị fans mê ca nhạc quấy rầy không?”

Anh đột nhiên thay đổi đề tài, làm tâm trạng của Diệp Ninh lập tức đọng lại.

Anh không nghe được câu hỏi lúc nãy của cô, hay là cố ý không muốn trả lời?

“Trong nhà mọi chuyện đều ổn cả, tạm thời trong thôn còn chưa có ai biết được thân phận của em, em cũng rất hiếm khi đi ra ngoài, anh có thể yên tâm. Cho nên mấy ngày nay anh có nhớ em không?”

Để nghiệm chứng suy đoán của mình, cô lại lặp lại lần nữa.

 
Bình Luận (0)
Comment