Diệp Ninh rất tôn trọng suy nghĩ của các cha mẹ.
Nếu bọn họ đồng ý dọn qua đó, cô sẽ trực tiếp mua một căn nhà ở quân khu hoặc là kinh thành, để bọn họ ở nơi đó.
Nếu bọn họ không muốn, vậy tranh thủ mấy ngày nay cô còn ở nhà, sẽ sắp xếp xử lý hết tất cả những chuyện cô có thể cải thiện.
Đương nhiên hiện tại chuyện sửa chữa nhà đã không hiện thực cho lắm, dù sao thì cô cũng không thể ở lại trong nhà mấy tháng liền.
Mà sức khỏe của Cố Kiến Quốc lại không tốt cho lắm, cũng không chịu nổi sự ầm ĩ và mệt mỏi khi xây nhà.
TBC
Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều do dự.
Bọn họ chỉ có một đứa con trai là Cố Phong, đương nhiên cũng muốn có thể sống chung với con.
Nhưng mà rời khỏi thôn cũng không phải chuyện nhỏ gì.
Diệp Ninh nhận ra hai người bọn họ đang rất phân vân do dự: “Cha mẹ, hai người có thể chậm rãi suy nghĩ. Với lại thật ra cha mẹ của con cũng đang do dự. Chờ cha mẹ suy nghĩ kỹ rồi, con cũng cần một chút thời gian để sắp xếp.
Cho nên bọn họ cũng không cần quá sốt ruột.
Lúc này Cố Kiến Quốc mới gật đầu nói: “Cha với mẹ của con sẽ cẩn thận suy xét.”
Ba người trò chuyện suốt một buổi sáng, Diệp Ninh đưa một tờ danh sách vật dụng cần mua cho Diệp Đống.
Bên trên toàn viết các đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và củi gạo mắm muối.
Diệp Đống quá quen thuộc với quy trình này, cầm lấy danh sắm đồ cần mua, cũng cầm lấy tiền mà Diệp Ninh đưa qua, sau đó lập tức chạy ra ngoài.
“Tiểu Ninh, con đi ra ngoài kiếm được tiền là rất tốt, nhưng mà cũng đừng làm việc quá vất vả.”
Thông qua cuộc nói chuyện với Diệp Ninh từ nãy đến giờ, Cố Kiến Quốc đã biết trong hơn một năm qua cô đi ra ngoài làm việc rất tốt, thật sự cảm thấy vô cùng vui mừng.
“Con không vất vả. Còn trẻ thì nên cố gắng làm việc nhiều hơn.” Diệp Ninh nói như thế cũng là vì muốn làm cho bọn họ yên tâm.
“Tình cảm của con và Cố Phong vẫn tốt chứ?”
Lúc nãy khi Diệp Đống còn ở đây, Cố Kiến Quốc cũng không nhắc đến đề tài này, hiện tại chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ và Diệp Ninh, mới nhịn không được quan tâm.
Nếu so với trước kia thì Diệp Ninh của hiện tại giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Là ông ấy vì muốn báo ân, cho nên mới cưỡng ép Cố Phong cưới Diệp Ninh.
Giữa hai người bọn họ không có bất cứ tình cảm cơ sở gì cả, hơn nữa ông ấy cũng biết rõ lúc mới đầu con trai ghét cuộc hôn nhân này đến mức nào.
Không ngờ chỉ mới một hai năm ngắn ngủi, Diệp Ninh lại đã có thay đổi lớn đến thế.
Hơn nữa sự thay đổi này cũng không phải chỉ giới hạn trong vẻ bề ngoài mà còn thay đổi tính cách nữa.
Cho nên Cố Kiến Quốc thật sự không thể xác định mối quan hệ tình cảm của hai người bọn họ đã tiến triển đến mức nào rồi?
Nếu vẫn luôn hạnh phúc hòa thuận, vậy vì sao mãi vẫn không có con?
Ngô Tú Nga cũng dựng thẳng lỗ tai lên, hồi hộp nhìn về phía Diệp Ninh, chờ đợi câu trả lời của cô.
Diệp Ninh không chút do dự nói: “Bọn con vẫn khá tốt.”
“Thật sự tốt sao? Có phải con muốn làm cho cha mẹ yên tâm cho nên mới cố ý nói như thế không?” Cố Kiến Quốc hỏi lại.
Diệp Ninh có thể thông cảm được nỗi lo lắng của bọn họ, kiên định gật đầu.
Trên mặt Cố Kiến Quốc cuối cùng cũng nở một nụ cười như trút được gánh nặng.
Không phá hư cả đời của cô và Cố Phong, đây là kết quả tốt nhất rồi.
Trong lòng Ngô Tú Nga cũng yên tâm hơn, sốt ruột hỏi: “Vậy hai đứa chừng nào định có con đây?”
Đến cả Diệp Đống cũng đã có con rồi, bọn họ thật sự đang mong ngóng có thể nhanh chóng lên chức ông nội bà nội.
Diệp Ninh nghĩ đến lời hứa hẹn của cô với Cố Phong, chờ anh hoàn thành nhiệm vụ diễn tập lần này rồi bọn họ sẽ đi đăng ký kết hôn lại, đến lúc đó chuyện sinh con cứ thuận theo tự nhiên thôi.
“Bọn con sẽ cố gắng, tranh thủ nhanh hơn.”