Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga nghe được cô bảo đảm, đã nhịn không được bắt đầu mong đợi.
Buổi chiều, Diệp Đống ngồi xe vận tải nhỏ quay về thôn.
Một xe đầy toàn là đồ đạc, làm tất cả mọi người sống ở thôn Hạnh Hoa đều mở mang tầm mắt.
Sau khi hỏi thăm xong mới biết được là Diệp Ninh về nhà thăm, mà mấy thứ đồ tốt này đều là do Diệp Ninh mua về cho nhà chồng.
“Chị, em đã liên lạc với cục thông tín rồi, bọn họ nói hai ngày nữa sẽ đến đây lắp đặt điện thoại.
Diệp Đống ở bên cạnh vừa phụ khiêng hàng hóa xuống cùng tài xế, vừa nói với Diệp Ninh.
Diệp Ninh gật đầu.
Cho dù bọn họ có rời thôn hay không thì điện thoại đều cần phải lắp đặt, có chuyện gì cũng có thể liên lạc trong thời gian ngắn nhất.
Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga nhìn thấy cậu mua nhiều đồ như thế, cũng sợ ngây người.
Chờ đến khi hai người phản ứng lại, tài xế và Diệp Đống đã đi ra đi vào khiêng đồ vào nhà được vài lần rồi.
Diệp Ninh đi theo bên cạnh chỉ huy.
“Tiểu Ninh, con xài hết bao nhiêu tiền thế? Mẹ với cha con cũng xài không hết, con nhanh chóng bảo tài xế chở về đi.” Ngô Tú Nga hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Cô không chỉ mua củi gạo dầu muối tương dấm trà, mà còn mua đệm mới, drap giường mới, nồi chén gáo bồn, bàn ghế, vải vóc quần áo vân vân.
Thật đúng là chỉ có thứ bà ấy không tưởng tượng được, không có thứ gì là Diệp Ninh không mua về.
Diệp Ninh không chỉ không cảm thấy mấy thứ này nhiều, ngược lại còn đang tính toán xem có để sót thứ gì không?
“Mấy thứ này đều là thứ cha mẹ cần hằng ngày, con mua nhiều một chút, cha mẹ xài cũng tiện hơn.”
Tuy rằng mỗi tháng Cố Phong đều sẽ gửi tiền về nhà, nhưng mà bọn họ đã tiết kiệm hơn nửa đời, có tiền cũng chưa chắc nỡ xài.
Cho nên so với đưa tiền, cô trực tiếp mua đồ về thì bọn họ mới không thể từ chối được.
“Mấy thứ này hết bao nhiêu tiền vậy?” Ngô Tú Nga đau lòng muốn chết.
Lần này không đợi Diệp Ninh trả lời, Diệp Đống đã hưng phấn trả lời.
“Bác gái, bác cũng đừng lo lắng mấy chuyện này. Hiện tại số tiền mà chị của con kiếm được, cũng đủ để hai bác hưởng phúc rồi!”
Ngô Tú Nga lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tuy rằng Cố Kiến Quốc không nói cô mua nhiều, nhưng hiển nhiên ông ấy cũng đã giật mình hoảng sợ rất nhiều.
Trong khoảng thời gian khiêng hàng hóa xuống, không ít người dân trong thôn đã tụ tập đến trước cửa của nhà họ Cố hóng chuyện.
“Nhà họ Cố, nhà ông phát tài rồi hả?”
Chở một xe đầy đồ về, không phải phát tài thì còn là gì?
Ngô Tú Nga ưỡn thẳng lưng lên một chút, nói chuyện cũng tự tin hơn rất nhiều: “Đều là do tn mua đó, con bé muốn cải thiện đời sống của hai chúng tôi!”
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Diệp Ninh, sau đó không thể nào dời đi được nữa.
“Đây thật sự là vợ của Cố Phong, Diệp Ninh đó hả?”
TBC
Bọn họ vừa nghi ngờ lại khiếp sợ.
Cô thay đổi quá lớn.
Trước kia Diệp Ninh vừa mập lại vừa ngu, mỗi một bước chân đều làm mặt đất phải rung rinh.
Mà cô gái đang đứng trong sân lúc này lại nhỏ xinh cao gầy, mặt mày xinh đẹp, dáng người lả lướt, giống hệt như người đẹp bước ra từ trong tranh vậy.
Chuyện này thì ai có thể tin được chứ?!
“Là Tiểu Ninh đó!” Ngô Tú Nga thấy bọn họ trợn mắt há to miệng kinh ngạc như thế, nụ cười trên mặt lại càng thêm tươi.
Trước kia trong thôn có không ít người nói ra nói vào, nói nhà họ Cố bọn họ vì báo ân mà hi sinh hạnh phúc cả đời của con trai.
Hiện tại cuối cùng thì hai vợ chồng bọn họ cũng có thể nở mày nở mặt rồi.
“Chuyện này, chuyện này cũng quá, quá đáng sợ rồi đó.” Người nói chuyện thật sự không biết phải miêu tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào nữa, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy.
Những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, nhìn Diệp Ninh của hiện tại, lại nhìn mấy thứ tốt mà Diệp Ninh mới mua về, toàn bộ cảm xúc đều biến thành hâm mộ.
“Cuối cùng thì Cố Phong cũng có phúc rồi!”
Một người đàn ông đứng trong đám đông nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh, khẽ cảm thán.
Một người phụ nữ xinh đẹp như thế, cho dù chỉ là nhìn thêm vài lần thôi cũng đủ để thỏa mãn rồi.