Diệp Ninh cất gọn mấy thứ mới mua về xong, lại lấy ra ít tiền đưa cho Ngô Tú Nga.
Nói thế nào Ngô Tú Nga cũng không chịu lấy, nhét lại vào tay cô.
Tuy rằng bà ấy không biết rốt cuộc thì tiền trợ cấp một tháng của Cố Phong là bao nhiêu, nhưng mà mấy thứ Diệp Ninh mới mua về, nếu chỉ dựa vào tiền trợ cấp của Cố Phong thôi là không thể nào mua được.
Diệp Ninh không thể thuyết phục được bà ấy, đành phải thôi.
Cố Kiến Quốc vốn dĩ định giữ Diệp Ninh và Diệp Đống ở nhà ăn cơm chiều, nhưng mà thời tiết không được tốt cho lắm, lại có Diệp Đống đi cùng, Diệp Ninh cũng không thể ngủ lại được, cho nên đành bảo bọn họ nhanh chóng đi về.
Diệp Ninh thương lượng với tài xế chở hàng, đưa cho ông ấy một ít tiền, nhờ ông ấy đưa bọn họ về thôn.
Xe vận tải nhỏ chậm rãi di chuyển chạy ra khỏi thôn Hạnh Hoa.
Nhưng vẫn có không ít người trong thôn nhìn chằm chằm.
Diệp Đống ngồi ở trên xe, cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt, sau đó lại nghĩ đến một từ.
Áo gấm về làng.
Hiện tại chị của cậu là đang áo gấm về làng đúng không.
Chuyện đáng tiếc duy nhất chính là người trong thôn còn chưa biết hiện tại chị của cậu nổi tiếng đến mức nào, nếu không thì khung cảnh kia chắc chắn sẽ náo nhiệt, xuất sắc gấp mấy trăm lần hiện tại.
Gió nhẹ thổi qua, Diệp Ninh dựa vào cửa sổ xe ngắm đồng ruộng đang lướt qua bên người.
“Có xe đúng là tiện hơn rất nhiều.” Diệp Đống đột nhiên cảm thán.
Nếu không thì không biết bọn họ phải đi bộ bao lâu mới có thể về đến nhà nữa.
Diệp Ninh bị kéo suy nghĩ về, cô cũng không phủ nhận chuyện này.
Lúc trước cô cũng đã có ý định muốn mua xe rồi, chẳng qua sau đó lại xảy ra chuyện, cho nên mới phải gác lại chuyện này.
Chờ lần này quay về, cô phải nhanh chóng đi mua xe mới được.
Hơn nữa cô cũng biết lái xe, chỉ cần đi thi đậu bằng lái là được rồi.
Khoảng hai mươi phút sau, xe đã chạy đến cửa thôn.
Bởi vì thôn đang sửa đường, xe không tiện đi vào, cho nên hai chị em trực tiếp xuống xe ở chỗ này.
Mặt trời đã lặn, người của đội thi công đã tan ca, những người trong thôn khác đến nhiều chuyện cũng đã về gần hết rồi.
Hai chị em bước lên con đường bằng gạch mới sửa xong, con đường bằng phẳng đúng là đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
Diệp Ninh thoáng dõi mắt nhìn ra xa, nơi ánh mắt có thể nhìn đến, mặt đường trên cơ bản đều đã sửa xong rồi.
Thôn trưởng đã từng nói kỳ hạn công trình đại khái cần khoảng nửa tiếng, tuy rằng hiện tại chỉ mới tám ngày, nhưng mà dưới sự đồng tâm hiệp lực của các bà con chòm xóm, con đường đã hoàn thành được khoảng chín mươi phần trăm rồi.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì thêm hai ba ngày nữa, toàn bộ con đường trong thôn cũng sẽ được sửa xong.
TBC
Diệp Đống vừa đi vừa dậm chân, mang theo cảm giác tự hào vô hình.
Lúc này, một chiếc xe hơi nhỏ ở các đó không xa chạy như bay mà đến, chạy lên con đường vừa mới sửa xong.
Diệp Ninh kéo Diệp Đống đi sát vào lề đường đứng, chờ chiếc xe kia chạy qua.
Nhưng mà cô không ngờ rằng, sau khi người ngồi trong xe nhìn thấy hai chị em bọn họ thì lại trực tiếp đạp phanh dừng lại.
Sau đó cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt của Lưu Mỹ Lệ xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Ninh.
“Ui cha, tôi còn tưởng là ai nữa? Đây chẳng phải là Diệp Ninh sao!”
Cô ta còn sợ rằng Diệp Ninh nhìn không thấy vẻ tiêu sái và đắc ý khi lái xe của mình, cố ý gân cổ lên nói.
Vừa lúc cô ta đang muốn tìm cơ hội gặp mặt Diệp Ninh, không ngờ đến cả ông trời cũng đang giúp cô ta.
Diệp Ninh lạnh nhạt nhìn cô ta, thậm chí không hề có ý định nói chuyện.
Diệp Đống cũng khinh thường bĩu môi.
Khoe khoang làm cái gì chứ.
“Đi thôi.” Diệp Ninh thúc giục.
Cô vừa mới nhấc chân bước đi, xe của Lưu Mỹ Lệ cũng đã chậm rãi đi theo, hơn nữa đầu xe chếch đi, vô cùng ngang ngược mà chắn trước đường đi của hai người.
Diệp Ninh nhướng mày, mấy ngày nay cô nhục nhã và đả kích hai anh em này chưa đủ đúng không?