Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1232

Lưu Mỹ Lệ biết cô ta không thể làm trễ nãi chuyện quan trọng, lập tức tăng thêm âm lượng nói: “Diệp Ninh, cô còn nhớ Lý Vân Phong không?”

Diệp Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì trong lòng Diệp Đống đã lập tức căng thẳng, sắc mặt lập tức thay đổi ngay.

“Chị, chúng ta đừng để ý đến cô ta!”

Nói xong cậu lập tức sốt ruột kéo cánh tay của Diệp Ninh, muốn vòng qua một bên khác của chiếc xe rời đi.

Lưu Mỹ Lệ nhìn thấy phản ứng này của Diệp Đống, sắc mặt vô cùng hưng phấn, nhanh chóng mở cửa xuống xe.

TBC

“Diệp Đống, sao cậu vội vã bỏ chạy thế? Chị của cậu còn chưa nói gì đâu.”

Cô ta vừa nói vừa tràn ngập hàm ý nhìn về phía Diệp Ninh.

Vài giây trước, Diệp Ninh cảm thấy cái tên “Lý Vân Phong” vô cùng xa lạ lại khó hiểu, nhưng mà không bao lâu sau, sâu trong đầu óc cô đã hiện lên một gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.

Sau đó... lập tức ngẩn người.

Diệp Đống vẫn cứ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lưu Mỹ Lệ: “Cô mau biến đi, nếu không cũng đừng trách tôi không khách sáo!”

Lưu Mỹ Lệ ôm tay trước ngực, nếu không phải cô ta biết mình đánh không lại cậu thì cô ta đã đánh nhau từ lâu rồi.

Nhưng mà hiện tại cũng không phải lúc so đo với thằng nhóc này, lập tức nhìn về phía Diệp Ninh.

“Hiện tại Lý Vân Phong đang ở trấn trên, tuần sau anh ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc, còn cố ý bảo tôi mời cô cùng đi tham dự.”

“Chị của tôi không đi đâu hết!” Diệp Đống tức muốn hộc m.á.u từ chối thay Diệp Ninh, phản ứng hiện tại của Diệp Ninh cũng đã đủ làm cậu lo lắng rồi.

Lưu Mỹ Lệ hoàn toàn mặc kệ thái độ của cậu, tiếp tục nói ra thời gian và địa điểm, sau đó mới hơi đến gần Diệp Ninh, tràn ngập thâm ý mà nhắc nhở: “Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng trong đời cô có thể gặp được anh ấy, cô muốn đi hay không thì tùy.”

Sau khi nói xong, cô ta đã đạt được mục đích, ra vẻ tiêu sái xoay người lên xe, đạp chân ga nghênh ngang rời đi.

Diệp Ninh vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Diệp Đống cho rằng cô đã bị kích thích, vừa sốt ruột lại lo lắng.

 

“Chị, chị đừng nghe con nhỏ đê tiện kia nói chuyện, cô ta không có ý tốt gì cả!”

Nếu nói Cố Phong là nốt chu sa của Diệp Ninh, vậy tên Lý Vân Phong kia chính là bạch nguyệt quang của cô.

Lý Vân Phong cũng không phải là người sống ở thôn Đại Liễu Thụ, mà là người từ nơi khác dọn đến lúc Diệp Ninh mười tuổi.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ta, Diệp Ninh đã bắt đầu thích anh ta rồi.

Gần như mỗi ngày cô đều sẽ chạy theo sau m.ô.n.g của Lý Vân Phong.

Sự yêu thích này kéo dài suốt bảy năm.

Trong bảy năm đó, Diệp Ninh đối xử tốt với Lý Vân Phong đến mức làm người ta giận sôi.

Chỉ cần trong nhà có thứ gì ngon, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Lý Vân Phong.

Chỉ cần là thứ Lý Vân Phong nói muốn, cô đều sẽ đáp ứng.

Lúc ấy Diệp Ninh cũng không quá mập, tuy rằng ngũ quan còn chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng cũng không thể tính là xấu.

Nhưng mà cái tính ham ăn biếng làm, thích gây chuyện thị phi của cô đã nổi tiếng khắp thôn, hơn nữa sau khi cô học tiểu học xong đã quyết định bỏ học, hoàn toàn không xứng với Lý Vân Phong vừa học giỏi lại ngoan ngoãn đẹp trai.

Người trong thôn đều cười nhạo Diệp Ninh là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Cho dù là thế, Diệp Ninh vẫn cứ giống như trúng phải bùa mê thuốc lú gì đó, c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt anh ta.

Cố tình Lý Vân Phong rõ ràng đã biết rõ tình cảm của Diệp Ninh, anh ta không trực tiếp tiếp nhận, nhưng cũng chưa bao giờ từ chối.

Cũng chính vì thái độ ba phải sao cũng được này làm Diệp Ninh luôn cảm thấy rằng cô còn có hi vọng.

Tình huống này vẫn cứ kéo dài đến lúc Lý Vân Phong thi đậu đại học.

Diệp Đống vẫn cứ nhớ như in, vào cái ngày mà Lý Vân Phong nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học, toàn thôn đều nổ tung.

Anh ta là sinh viên đầu tiên của thôn Đại Liễu Thụ, cho dù anh ta không phải là dân cư bản địa nhưng vẫn trở thành niềm kiêu hãnh của thôn.

Vào ngày hôm đó, Diệp Ninh tỉ mỉ trang điểm thật lâu, tràn ngập hi vọng đi gặp Lý Vân Phong.

 
Bình Luận (0)
Comment