Lúc này Lưu Mỹ Lệ đang ngồi trong phòng bao của tiệm cơm, trò chuyện vui vẻ với những người trên bàn ăn.
Lý Vân Phong là nhân vật chính, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, đĩnh đạc nói chuyện.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp, ăn mặc thời thượng ngồi bên cạnh Lý Vân Phong, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình nhìn anh ta.
So với Lý Vân Phong, Tôn Xảo Tình có đã có chút danh tiếng trong giới văn nghệ rõ ràng là càng hấp dẫn sự chú ý của mọi người hơn.
“Vân Phong, cô Tôn là bạn gái của cậu thật à?”
Người nói chuyện tên La Chí, là bạn cấp ba của Lý Vân Phong.
Lần này Lý Vân Phong quay về có thể coi như là áo gấm về làng, mời những bạn bè và bạn cùng lớp khá thân thiết với anh ta lúc trước.
Tất cả mọi người đều gióng lỗ tai lên nghe câu trả lời của Lý Vân Phong, Lưu Mỹ Lệ cũng giống như thế.
Lý Vân Phong dùng hành động để thay cho câu trả lời, dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, anh ta nắm lấy tay của Tôn Xảo Tình.
Bầu không khí trong phòng bao lập tức trở nên nóng bỏng.
So với chuyện Lý Vân Phong vừa tốt nghiệp đã được phân phối đến nhà máy quốc gia làm việc thì chuyện anh ta có Tôn Xảo Tình làm bạn gái lại càng làm mọi người hâm mộ hơn.
Phải biết rằng Tôn Xảo Tình chính là ngôi sao ca nhạc cực kỳ nổi tiếng trong tỉnh của bọn họ, cô ta đã đi biểu diễn ở rất nhiều sự kiện quan trọng.
“Vân Phong, cậu mau kể cho mọi người biết đi, sao cậu làm quen được với cô Tôn, lại còn giành được tình yêu của cô ấy nữa?”
Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, cho dù Lý Vân Phong có tài giỏi đến mức nào thì cũng không có khả năng tiếp xúc đến loại người như Tôn Xảo Tình mới đúng.
Lý Vân Phong cười tươi rói, cũng không làm mọi người mất hứng.
“Hai năm trước Xảo Tình đến đại học của tôi biểu diễn, tôi vừa gặp Xảo Tình đã yêu, chủ động muốn xin cách liên lạc với Xảo Tình, sau đó thì là như thế thôi.”
Tuy rằng anh ta nói rất đơn giản, nhưng lại làm cảm xúc của mọi người đều dâng trào.
Lý Vân Phong rõ ràng đã trở thành người thắng lớn trong cuộc đời.
Không chỉ có được công việc lương cao lại ổn định, mà còn có được một ngôi sao ca nhạc người khác muốn mà không thể làm bạn gái, thật sự có thể dùng từ viên mãn để hình dung.
Khóe môi Lưu Mỹ Lệ điên cuồng giơ lên, không ngờ rằng Lý Vân Phong lại mang đến cho cô ta một bất ngờ lớn như thế.
Cô ta đảo mắt nhìn về phía cửa phòng, vô cùng chờ mong sự xuất hiện của Diệp Ninh.
Vì ngày hôm nay, hai anh em bọn họ đã bỏ ra rất nhiều công sức, hơn nữa sáng nay trước khi xuất phát cô ta đã cố ý tìm hiểu, biết Diệp Ninh đã đi ra ngoài từ sớm rồi.
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết cô chắc chắn là muốn đến nơi này.
Trong vô số tiếng hâm mộ và khen ngợi, Lưu Mỹ Lệ đã mở miệng: “Vân Phong, anh còn nhớ rõ Diệp Ninh thôn chúng ta không?”
Vẻ mặt của Lý Vân Phong thoáng cứng lại trong chớp mắt.
Anh ta đương nhiên là nhớ rồi.
Người kia đã dây dưa anh ta suốt bảy năm trời, đến bây giờ khi nghe thấy cái tên này, anh ta vẫn sẽ theo bản năng cảm thấy buồn nôn.
Tôn Xảo Tình ngồi ở bên cạnh anh ta thoáng nín thở, nhíu chặt mày lại.
Có chút kinh ngạc, lại còn khó hiểu.
Diệp Ninh?!!
Mãi đến khi La Chí lên tiếng hỏi trước: “Có phải con nhỏ từ nhỏ đã thích Vân Phong, cả ngày luôn thích đi theo m.ô.n.g cậu ấy rồi không?”
Lưu Mỹ Lệ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, là cô ta.”
La Chí “chậc chậc” hai tiếng, vội vàng nói: “Sao Vân Phong có thể quên được chứ? Con nhỏ kia chính là người mặt dày nhất mà tôi từng gặp! Lúc trước khi Vân Phong còn đi học, cô ta thỉnh thoảng sợ chạy đến tìm, giống y như một con ngu vậy!”
TBC
Tôn Xảo Tình nghe anh ta nói như thế, ý tưởng hoang đường vừa mới dâng lên trong lòng đã biến mất sạch sẽ.
Cô ta dạt dào hứng thú nhìn về phía Lý Vân Phong, trêu chọc nói: “Vân Phong, sao em không biết anh còn có một đoạn tình xưa này nữa thế?”
Khóe môi Lý Vân Phong hơi cong lên, nở một nụ cười khinh thường, dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, không chút để ý phủ định nói: “Cô ta mà là tình xưa gì chứ, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thích cô ta.”