Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1235

Ngay từ lúc bắt đầu, Diệp Ninh cũng không quá để ý đến chuyện đi dự tiệc, nhưng mà ngày hôm sau cô lại nhận được một bức thư do Lý Vân Phong gửi đến.

Mà phong thư này là do Lưu Mỹ Lệ bảo một bé gái trong thôn đưa đến.

Hiện tại mối quan hệ giữa nhà họ Diệp và nhà họ Lưu đang vô cùng căng thẳng, Lưu Mỹ Lệ đương nhiên sẽ không đích thân xuất hiện trước mặt Diệp Ninh, cho nên mới cố ý bảo cô bé kia đi truyền lời.

Nói bức thư kia là do Lý Vân Phong nhờ cô ta đưa đến cho Diệp Ninh.

TBC

Diệp Ninh nhìn chằm chằm vào bức thư hai phút, sau đó mới không thèm để ý mở ra.

“Diệp Ninh, tuy rằng đã mấy năm chúng ta không gặp nhau, nhưng trong lòng tôi luôn có một vị trí dành cho cô. Lần này tôi quay về là vì muốn gặp cô một lần...”

Đằng sau là mấy lời nhớ nhung đầy buồn nôn, mà điều bức thư này muốn nói đơn giản chỉ là bảo cô ngày mai nhất định phải đến tham dự bữa tiệc kia.

Cô đọc từ trên xuống dưới hai lần, sau đó mới lạnh nhạt cất lá thư đi...

Diệp Đống lo lắng đề phòng cả ngày, mới chớp mắt đã đến ngày hôm sau.

Cậu ký thác toàn bộ hi vọng vào việc Diệp Ninh có thể tự suy nghĩ thông suốt, không đến gặp Lý Vân Phong.

Nhưng mà sau khi ăn sáng xong, cậu nhìn thấy Diệp Ninh chuẩn bị đi ra ngoài, trong lòng lập tức trầm xuống.

“Chị, chị định đi đâu đó?!”

Cậu phản ứng rất kịch liệt, đến cả âm lượng khi nói chuyện cũng lớn hơn gấp đôi bình thường.

Lưu Mỹ Lệ nói hôm nay chính là ngày Lý Vân Phong tổ chức bữa tiệc, nhưng mà tiệc tổ chức lúc mười một giờ rưỡi trưa, hiện tại còn chưa đến tám giờ.

Chị của cậu đi ra ngoài sớm như thế, chắc là đã sốt ruột nôn nóng muốn gặp tên kia lắm rồi, muốn đi sớm để chờ đúng không?

Sau khi nghĩ như thế, Diệp Đống lập tức muốn nổi điên.

Diệp Ninh mới vừa ra khỏi phòng chỉ hơi nhíu mày lại.

Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân ở trong phòng khách và Khổng Giai đang dỗ con cũng đều bị tiếng la của cậu làm giật mình, nhanh chóng chạy ra ngoài xem thử đã có chuyện gì.

 

Hiện tại Diệp Đống không rảnh lo đến những người khác, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh không dời.

“Con gái, con định đi ra ngoài hả?” Triệu Thu Phân cũng đi đến bên cạnh Diệp Ninh.

Diệp Ninh nói: “Dạ, con có việc phải lên trấn trên.”

“Chị không được đi!”

Cô vừa mới nói xong, Diệp Đống đã tức muốn hộc m.á.u ngăn cản.

“Chị của anh đi ra ngoài làm việc, anh cản cái gì mà cản?” Khổng Giai còn tưởng rằng Diệp Đống lại nổi điên.

Không chỉ có cô ấy mà đến cả Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân cũng có suy nghĩ giống hệt.

Diệp Đống sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, biết cậu chắc chắn không thể cản được cô, chỉ đành nhượng bộ một chút.

“Vậy em đi chung với chị!”

Ánh mắt Diệp Ninh hơi d.a.o động: “Không được.”

Hình như Diệp Đống cũng nghĩ đến chuyện này, lập tức nhìn về phía cha mẹ nói: “Chân cẳng của chị con còn chưa lành hẳn, bây giờ bên ngoài lại rối loạn như thế, cha mẹ yên tâm để chị ấy đi ra ngoài một mình à?”

Câu nói này ít nhiều gì cũng tạo được một chút tác dụng, Diệp Quốc Sinh nhìn về phía Diệp Ninh, quan tâm hỏi: “Con gái, con lên trấn trên làm gì thế? Hay là con dẫn em con theo chung đi, nó cũng có thể chăm sóc con.”

Khổng Giai rất hiếm khi nhìn thấy Diệp Đống sốt ruột như thế, loáng thoáng cảm thấy đã xảy ra chuyện gì rồi?

“Chị, tuy rằng bình thường Tiểu Đống không đáng tin cho lắm, nhưng mà thành phố nhiều người mắt tạp, có lẽ anh ấy có thể tạo được một chút tác dụng.”

Diệp Đống gật đầu như giã gạo, cậu đã hạ quyết tâm rồi, cậu nhất định phải đi theo Diệp Ninh.

Diệp Ninh nhìn mấy gương mặt quan tâm của người nhà, do dự vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Tiệm cơm Hân Hân.

Nó là tiệm cơm quốc doanh duy nhất trong trấn, mỗi lần đến giờ cơm là sẽ kín người hết chỗ.

 
Bình Luận (0)
Comment