Diệp Đống thật sự đang định nói cho Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân nghe, để bọn họ cũng khuyên nhủ cô.
Diệp Ninh nhận ra ý đồ của cậu, giọng nói vô cùng sắc bén: “Có nghe thấy không?”
Hơi thở của Diệp Đống hơi khựng lại, rầu rĩ trả lời: “Nghe được rồi.”
Cậu không dám không đồng ý.
Hai chị em về đến nhà, trong nồi vẫn còn hâm nóng thức ăn chừa cơm cho bọn họ.
Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân đã ăn cơm xong ngồi ở một bên, quan tâm hỏi thăm tình hình nhà họ Cố.
Nghe Diệp Ninh nói Cố Kiến Quốc đã đồng ý suy xét đến việc dọn đến kinh thành sống, bọn họ cũng không quá kinh ngạc.
“Mấy năm nay sức khỏe của cha chồng con càng lúc càng yếu, điều kiện chữa bệnh ở bệnh viện thành trấn nhỏ quá bình thường, có thể đến thành phố lớn sinh sống đương nhiên là càng tốt hơn. Cố Phong là con một của nhà họ Cố, con là con dâu nhà họ Cố, cho nên cũng phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cha mẹ chồng.”
Diệp Quốc Sinh dặn dò Diệp Ninh là con dâu, cũng nên hoàn thành trách nhiệm của mình.
Diệp Ninh kiên nhẫn lắng nghe, chờ đến khi Diệp Quốc Sinh nói xong hết rồi mới mượn cơ hội khuyên nhủ bọn họ cùng nhau đi đến kinh thành.
Hai gia đình cùng nhau dọn qua đó, đôi bên cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Cô và Cố Phong cũng không cần phải chạy tới chạy lui quá xa.
Hơn nữa cho dù bọn họ không thường ở kinh thành, cũng có thể tìm hai người bảo mẫu đáng tin cậy để chăm sóc cho cuộc sống bình thường của cha mẹ đôi bên.
Còn có Diệp Đống nữa, cũng tốt hơn để cậu ở lại trong thôn.
Lần này Diệp Quốc Sinh không từ chối ngay lập tức giống như lần trước, ông liếc nhìn Triệu Thu Phân, sau đó mới nói: “Để cha với mẹ con lại thương lượng lại.”
Diệp Ninh có thể nghĩ đến, bọn họ đương nhiên cũng nghĩ đến, đương nhiên cũng có chút d.a.o động.
Ăn xong một bữa cơm, cảm xúc của Diệp Ninh vẫn cứ ổn định như bình thường, ngược lại là Diệp Đống, từ nãy đến giờ cậu không nói được mấy câu, chỉ thiếu mỗi việc viết thẳng bốn chữ “Có chuyện lớn rồi” lên trên mặt.
Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân và Khổng Giai cũng nhanh chóng nhận ra sự khác thường của cậu.
“Tiểu Dống, có phải con lại gây chuyện gì nữa rồi không?”
Diệp Quốc Sinh xụ mặt, chuyện đầu tiên ông nghĩ đến chính là chuyện này.
Diệp Đống đột nhiên bị gọi tên, dùng hai giây mới phản ứng lại, lắc đầu thành trống bỏi.
“Không có!”
Lần này không phải cậu gây chuyện, mà là chị của cậu sắp xảy ra chuyện.
“Thật sự không có gì hết! Cha mẹ không tin thì cứ hỏi chị của con đi, con thật sự chưa từng làm cái gì hết!”
Cảm xúc cậu kích động đến thái quá, sợ không đủ để gây sự chú ý cho cha mẹ.
Chỉ cần bọn họ cứ kiên quyết không bỏ cuộc mà truy hỏi cậu, cậu sẽ có thể thuận thế nói ra.
Cậu đúng là một người quá thông minh!
Diệp Quốc Sinh nhíu chặt mày lại, càng thêm khẳng định cậu có chuyện.
“Con đã làm cha rồi, không biết yên ổn sinh sống, hai ba ngày lại chạy ra ngoài kiếm chuyện, con muốn chọc cho cha mẹ con tức c.h.ế.t hay sao?”
“...”
Trên đầu Diệp Đống chảy xuống ba sọc đen.
Sao ông không chịu hỏi tiếp xem đã xảy ra chuyện gì đi?
“Cha, không phải con, là...”
Chữ chị đã đến bên miệng, lại bị tiếng nói của Diệp Ninh ngắt ngang.
“Cha, hôm nay Tiểu Đống đều đi chung với con, không có gây chuyện gì hết. Nó chạy tới chạy lui cả ngày nên mệt thôi.”
Diệp Ninh không nhanh không chậm giải thích, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ cho Diệp Đống một ánh mắt cảnh cáo.
Diệp Đống lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, không dám nói tiếng nữa.
Diệp Quốc Sinh hoàn toàn không nghi ngờ lời Diệp Ninh nói, sắc mặt đã bình tĩnh lại như thường, nhưng vẫn không quên giáo dục Diệp Đống.
“Sau này con phải đi theo chị của con học tập làm người, cha cũng không cầu mong con có thể làm nhà họ Diệp chúng ta nở mày nở mặt như chị của con, nhưng cũng đừng làm chúng ta mất mặt! Nếu con lại kiếm thêm phiền phức về cho chị của con, cha sẽ không tha cho con đâu!”
Diệp Đống nghe tai này ra tai kia, đầu óc không biết đã bay đến phương trời nào rồi.
Chờ Diệp Quốc Sinh nói xong, cậu hậm hực gật đầu, rõ ràng nghẹn trong bụng một đống lời muốn nói, lại không nói ra được chữ nào.
Phiền c.h.ế.t đi được!