Lưu Mỹ Lệ tức giận bực bội mở miệng nói: “Diệp Ninh, cô nói như thế là trái lương tâm mình quá rồi đó? Nếu như cô thật sự không thích Vân Phong, vậy vì sao cô lại muốn đến đây chứ?”
Cô ta vạch trần sự thật này làm Lý Vân Phong hất cằm lên, khóe môi cong lên.
Anh ta không so đo với Diệp Ninh, là bởi vì muốn bày ra phong độ của bản thân.
Lưu Mỹ Lệ nói trúng suy nghĩ trong lòng anh ta.
Diệp Ninh bị làm khó dễ trực tiếp như thế, không chút hoang mang mở túi xách lấy ra một lá thư.
“Đúng là hôm nay tôi đến đây là để gặp anh, nhưng mà cũng không phải muốn làm cái gì với anh, chỉ là đến để trả lại bức thư này thôi.”
Trong mắt cô, Lưu Mỹ Lệ chẳng khác nào không khí, cô lập tức đưa lá thư đến trước mặt Lý Vân Phong.
Lý Vân Phong đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó khó hiểu hỏi: “Thư gì thế?”
Ngay khoảnh khắc Lưu Mỹ Lệ nhìn thấy Diệp Ninh lấy lá thư kia ra, lập tức như muốn nổi điên, sốt ruột muốn ngắt lời.
Nhưng mà sao Diệp Ninh có thể cho cô ta cơ hội này được chứ.
“Là lá thư mà hôm qua anh nhờ Lưu Mỹ Lệ đưa cho tôi đó.”
Lý Vân Phong gần như không hề tạm dừng chút nào, trầm giọng phủ nhạn nói: “Đùa cái gì thế! Tôi chưa từng viết thư gì cả!”
Anh ta cố ý tăng thêm âm lượng, làm cho mỗi một người trong phòng đều có thể nghe được rành mạch.
Diệp Ninh hoàn toàn không bất ngờ gì cả: “Vậy thì kỳ lạ thật, trên đó giấy trắng mực đen viết tên của anh, anh có cần mở thư ra xác nhận một chút không?”
Đáy mắt Lý Vân Phong tràn ngập âm u: “Không lẽ đến chính tôi cũng không biết tôi có từng viết thư hay không sao?”
Nói xong anh ta lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lưu Mỹ Lệ.
TBC
Không chỉ có anh ta, tất cả những người khác cũng đều đồng loạt nhìn qua đó.
Lưu Mỹ Lệ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cô ta hoàn toàn không ngờ Diệp Ninh sẽ vạch trần cô ta ngay trước mặt mọi người như thế.
Nhưng mà nếu cô ta thừa nhận, vậy chẳng khác nào đang nói cho người khác biết, Diệp Ninh là bị cô ta lừa gạt đến.
“Diệp Ninh, lúc ở trong thôn cô đã ngứa mắt tôi, cố ý kiếm chuyện với tôi rồi. Hiện tại cô lại tự viết ra một lá thư rồi bôi nhọ tôi sao? Cô đê tiện quá rồi đó!”
Cô ta kiên quyết không nhận, xem thử xem rốt cuộc mọi người sẽ tin ai!
Quả nhiên, sau khi cô ta tức giận nói xong những lời này, trên bàn ăn bắt đầu vang lên tiếng xì xầm to nhỏ.
Dựa theo tính cách của Diệp Ninh, cô rất có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này.
Có lẽ trước đó cô cũng sợ mình sẽ bị Lý Vân Phong từ chối, cho nên mới chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.
La Chí thử nói: “Diệp Ninh, cho dù cô thật sự vì Vân Phong mà đến đây thì mọi người cũng không cười cô.”
Cơn lo lắng của Lưu Mỹ Lệ cũng bị cảm xúc hùng hồn thay thế được, cô ta hét lên nói: “Đúng vậy! Cô thích Vân Phong nhiều năm như thế, còn tự sa ngã vì anh ta, ai mà không biết chuyện này chứ.”
Lý Vân Phong chộp lấy thời cơ, xua tay nói: “Chuyện của quá khứ, không cần thiết nhắc lại.”
Lưu Mỹ Lệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, coi như đã giải quyết được mối nguy hiểm này rồi.
Tiếp theo đó, Lý Vân Phong bưng ly rượu trước mặt lên, nói với Diệp Ninh: “Ly rượu này coi như tôi mời cô, hi vọng sau này cô có thể sống hạnh phúc.”
Sau khi nói xong, anh ta tiêu sái mà uống sạch ly.
Diệp Ninh bình tĩnh nhìn động tác của anh ta, đột nhiên cười nhạo.
Tiếng cười kia cực kỳ đột ngột, làm cho bầu không khí mới vừa dịu lại lập tức trở nên xấu hổ lần nữa.
Lý Vân Phong cảm thấy anh ta đã bị mạo phạm, nghiêm giọng nói: “Cô cười cái gì?”
Anh ta nể mặt Tôn Xảo Tình cho nên mới ăn nói khép nép lịch sự với cô như thế.
“Tôi chỉ cảm thấy quá buồn cười, cho nên mới cười.” Trong mắt Diệp Ninh tràn ngập khinh thường.
Khinh thường Lý Vân Phong.
“Tôi lại không cảm thấy có gì buồn cười cả.” Lý Vân Phong không vui.
Ở chỗ này, anh ta là tâm điểm của sự chú ý, là đối tượng khiến mọi người hâm mộ và lấy lòng.
Diệp Ninh châm chọc nói: “Tôi cảm thấy anh trước mặt mọi người là một gương mặt, sau lưng lại là một gương mặt khác, là một tên ngụy quân tử, sao có thể không buồn cười được chứ?”