Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1245

Tất cả mọi người trên bàn cơm đều ngơ ngẩn, sắc mặt của mọi người đều không được đẹp cho lắm.

Trước mặt mọi người là một gương mặt, sau lưng lại là một gương mặt khác.

Chẳng lẽ Diệp Ninh đã nghe được lời cười nhạo và châm chọc mà bọn họ nói ra lúc nãy sao?

Trong bầu không khí xấu hổ này, Tôn Xảo Tình để ý thấy hình như sắc mặt của Lý Vân Phong vô cùng xấu.

Hơn nữa cô ta còn cảm nhận được hình như giữa Diệp Ninh và Lý Vân Phong không đơn giản giống như là những gì mấy người bọn họ đã nói lúc nãy.

Nếu Diệp Ninh thật sự thích Lý Vân Phong đến mức muốn c.h.ế.t muốn sống, vậy tại sao hiện tại thái độ của cô lại lạnh lùng đến thế?

La Chí là người mất kiên nhẫn đầu tiên, giọng nói có phần căng thẳng.

“Diệp Ninh, cô nói thế là có ý gì hả?”

Tuy rằng hiện tại cô đã đẹp lên nhiều rồi, nhưng cô cũng không có thân phận để diễu võ giương oai trước mặt mọi người.

Diệp Ninh lạnh lùng nói: “Là ý mà mấy người nghe được đó.”

Lý Vân Phong hít thở sâu, cố gắng đè nén cảm xúc không vui trong lòng xuống.

“Diệp Ninh, hôm nay mặc kệ có phải tôi mời cô đến hay không, nhưng cô cũng đã ngồi ở nơi này rồi. Tôi hi vọng không phải vì cô mà ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người ở đây.”

Anh ta nói rất nặng, là nhắc nhở, cũng là lời cảnh cáo.

“Tôi làm gì ghê gớm đến mức có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người chứ?” Diệp Ninh cười nhạo.

Toàn thân Lý Vân Phong giống như bị bóng tối âm u bao phủ, trong lòng dâng lên cảm xúc đề phòng.

Trước kia khi ở trước mặt anh ta, Diệp Ninh chắc chắn sẽ không bao giờ sắc bén như thế, cô luôn rất ngu ngốc, chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức nhìn thấu ngay.

Mà hiện tại anh ta hoàn toàn không thể nhìn thấu, rốt cuộc thì cô xuất hiện ở nơi này là có mục đích gì?

Nhưng mà cho dù như thế nào, anh ta cũng sẽ không tiếp tục đề tài lúc nãy nữa.

Không khí đã biến thành như thế, những người khác cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có Tôn Xảo Tình vội vàng mở miệng giảng hòa: “Cô Diệp, chúng ta không nhắc đến những chuyện không vui kia nữa.”

Diệp Ninh hỏi ngược lại: “Có ai đang không vui hả?”

Vẻ mặt Tôn Xảo Tình cứng đờ, một đống người có mặt trên bàn ăn này, có ai đang vui hả?”

Nhưng mà ở trong mắt cô ta, Diệp Ninh là người cực kỳ quan trọng.

“Vậy cô Diệp muốn nói cái gì?”

Diệp Ninh đảo mắt lại nhìn về phía Lý Vân Phong.

Hành động không tiếng động này nằm trong dự kiến của mọi người, hợp tình hợp lý.

“Vậy tâm sự xem những năm qua anh sống như thế nào đi?”

Cô muốn biết quá khứ của Lý Vân Phong.

Trong lòng Tôn Xảo Tình khẽ d.a.o động.

Biểu cảm của những người khác đều trở nên cực kỳ có thâm ý, càng thêm chắc chắn rằng Diệp Ninh vẫn chưa từng quên Lý Vân Phong.

Lý Vân Phong cũng không muốn trả lời câu hỏi này, im lặng trong chốc lát, lại nhận được ánh mắt thúc giục của Tôn Xảo Tình, chỉ có thể mất kiên nhẫn lấy lệ nói: “Tôi vẫn luôn đi học, sau đó bây giờ đã tốt nghiệp, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Đi học, tốt thật đó.” Diệp Ninh sâu kín cảm thán, giọng nói lạnh đến khiếp người.

Lúc này Lưu Mỹ Lệ không biết sống c.h.ế.t châm chọc nói: “Hâm mộ à? Cô và Vân Phong vốn dĩ chính là người của hai thế giới, là cô là người mãi vẫn không chịu nhìn rõ hiện thực.”

“Đúng đó Diệp Ninh, tuy nói cô và Vân Phong cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Hiện tại hai người đều đã có bến đỗ riêng của mình, cũng không cần lại chấp nhất nữa.” La Chí cũng khuyên nhủ theo.

Những người khác cũng phản ứng lại, rối rít gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo, đều muốn biểu hiện trước mặt Lý Vân Phong.

Lý Vân Phong chậm rãi bưng ly nước lên uống, trong lòng cũng ổn định lại.

Diệp Ninh cũng không sốt ruột, nhìn những gương mặt mở miệng ra là lễ nghi đạo đức, thật sự cảm thấy quá buồn cười.

Lưu Mỹ Lệ ước gì cảm xúc của cô có thể mất khống chế.

Nếu lúc này Lý Vân Phong và Tôn Xảo Tình có thể thể hiện tình cảm mặn nồng say đắm một chút, kích thích cô thêm chút nữa thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.

 
Bình Luận (0)
Comment