Chờ đến khi tiếng nói của mọi người dần dần nhỏ đi, Tôn Xảo Tình mới có chút căng thẳng nhìn về phía Diệp Ninh.
“Cô Diệp, cảm xúc của mọi người có chút kích động, cô cũng đừng để trong lòng.”
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Tôn Xảo Tình.
Bọn họ tận tình khuyên nhủ nói nhiều như thế, cái gì mà đừng để trong lòng chứ?
Mục đích bọn họ làm như thế, còn không phải là vì Lý Vân Phong sao?
Diệp Ninh hỏi Tôn Xảo Tình: “Cô cũng cảm thấy quá khứ của tôi và Lý Vân Phong đều là do cưỡng ép sao?”
Tôn Xảo Tình hơi ngừng thở, sắc mặt hơi thay đổi.
Nếu dựa theo lời bọn họ nói, vậy đúng là như thế.
“Diệp Ninh, đây là chuyện giữa tôi và cô, đừng làm khó Xảo Tình.” Lý Vân Phong lạnh lùng quát to, tràn ngập ý muốn bảo hộ.
Diệp Ninh cười lạnh: “Vậy tôi hỏi anh, trước kia chúng ta đều là do tôi cưỡng ép sao?”
Không ai ngờ rằng cô sẽ tự rước lấy nhục như thế.
Nhưng mà càng làm cho mọi người không thể tưởng tượng được chính là, Lý Vân Phong lại không trả lời ngay.
Ánh mắt của Tôn Xảo Tình dần mang theo vẻ tò mò.
Mấy người trên bàn cơm đều ngơ ngác nhìn nhau, không rõ vì sao anh ta lại do dự?
Vài giây sau, Lý Vân Phong xụ mặt nói: “Trước kia tôi còn chưa nói rõ ràng với cô sao? Chúng ta không có khả năng!”
Diệp Ninh “chậc chậc” vài tiếng, ánh mắt sâu thẳm giống như có thể hoàn toàn nhìn thấu Lý Vân Phong.
Giờ phút này, Lý Vân Phong theo bản năng muốn né tránh tầm mắt của cô.
Cho dù trước kia thật sự đã từng xảy ra một ít chuyện, nhưng đó cũng không phải anh ta thật lòng.
Diệp Ninh không chút hoang mang đứng lên: “Tôi sẽ không ăn cơm, mọi người cứ từ từ thưởng thức đi.”
Trên bàn cơm trở nên yên tĩnh.
Trong lòng mỗi người đều có cảm giác cực kỳ quái dị.
Rõ ràng cuộc nói chuyện của Diệp Ninh và Lý Vân Phong lúc nãy có ẩn ý gì đó, nhưng vì sao Diệp Ninh lại đột nhiên lựa chọn kết thúc chứ?
Hành vi rời khỏi bàn ăn của cô càng làm mọi người bất ngờ và khó hiểu hơn.
Tôn Xảo Tình lập tức đứng dậy theo, thông minh không giữ cô lại nữa mà nói: “Cô Diệp, để tôi tiễn cô.”
Lúc Diệp Ninh đi ngang qua người Lưu Mỹ Lệ, cô hơi dừng lại.
“Lá thư kia cô giả tạo quá vụng về, lần sau nhớ đừng có tự viết thư nữa, phải đối thành nét chữ của người xa lạ mới có thể làm tôi không nhận ra được.”
Mặt Lưu Mỹ Lệ lập tức đỏ bừng lên, hơi thở nhanh chóng trở nên dồn dập.
Vì bảo đảm chắc chắn rằng Diệp Ninh sẽ đến, cô ta đã cố ý tỉ mỉ chuẩn bị bức thư tình kia.
Nhà họ Lưu chỉ còn lại hai anh em bọn họ, chuyện này cô ta đương nhiên cũng không thể mượn tay người khác, cho nên chỉ có thể tự viết mà thôi.
Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Ninh lại có thể nhận ra nét chữ của cô ta?
Tại sao Diệp Ninh lại có thể nhận ra được nét chữ của cô ta chứ?!
Mọi người ngồi trên bàn cơm đều ồ lên, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía cô ta cũng đều đã thay đổi.
Lúc nãy cô ta còn thề thốt kêu gào rằng bức thư kia do do Diệp Ninh tự viết ra, không ngờ thật sự là do cô ta viết!
Đáy mắt của Lý Vân Phong lộ ra vẻ âm u, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Lưu Mỹ Lệ.
Lưu Mỹ Lệ luống cuống, bởi vì quá chột dạ cho nên không dám cãi lại câu nào.
Đã không cần thiết phải kiểm chứng, phản ứng của cô ta cũng đã đủ để chứng minh hết tất cả.
Diệp Ninh và Tôn Xảo Tình cùng nhau đi ra khỏi phòng.
Mọi người đều xấu hổ, cạn lời, đồng thời còn cảm thấy rất khó hiểu.
Thật sự cứ như thế mà... kết thúc?
Ngay từ đầu bọn họ còn cho rằng Diệp Ninh đến đây là vì còn chưa dứt tình với Lý Vân Phong, muốn lấy lòng anh ta nữa.
Sau lại bọn họ lại cảm thấy Diệp Ninh vì yêu mà sinh hận với Lý Vân Phong, sẽ kiếm cớ để nổi điên.
Nhưng mà không ngờ cuối cùng Diệp Ninh chỉ không đầu không đuôi nói vài câu không đau không ngứa, sau đó đã rời đi rồi?
Tuy rằng trước khi cô đi ra ngoài đã vạch trần Lưu Mỹ Lệ, nhưng mà phản ứng của cô đối với Lý Vân Phong lại làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng.