Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1250

Lúc này Diệp Ninh đã rời đi lại bị Lưu Mãn đột nhiên xuất hiện cản lại ở trong một ngõ nhỏ khá hẻo lánh.

Lưu Mãn rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng, bên cạnh còn có ba bốn người đàn ông hung dữ, tất cả đều lăm le nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh.

“Diệp Ninh, cô không ngờ đến cô rơi vào trong tay tôi nhanh như thế đúng không?” Lưu Mãn cười âm trầm.

Diệp Ninh cũng không quá hoảng sợ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh ta.

“Anh muốn làm cái gì?”

“Làm cái gì? Cô hại tôi mất sạch mặt mũi ở trong thôn, món nợ này chúng ta cũng nên tính toán cho rõ ràng rồi đúng không?”

Diệp Ninh cô đơn một mình, ở trong mắt Lưu Mãn, cô chính là một con dê đang đợi làm thịt.

Diệp Ninh cười khẩy nói: “Anh mất hết mặt mũi thì liên quan gì đến tôi chứ?”

TBC

Trong mắt Lưu Mãn lập tức lộ ra vẻ hung dữ: “Đều là bởi vì cô dám đối đầu với tôi! Đừng tưởng rằng hiện tại cô có mấy đồng tiền là có thể sánh bằng tôi!”

“Không phải là hai anh em các anh khiêu khích trước sao? Anh muốn có mặt mũi ở trong thôn thì phải làm chuyện khiến mình nở mày nở mặt chứ không phải đổ lỗi lên đầu người khác.” Diệp Ninh nhẹ nhàng ngắt ngang lửa giận của anh ta.

Trong mắt Lưu Mãn tràn ngập lệ khí, rõ ràng là đã bắt đầu có ý định xấu xa với Diệp Ninh.

“Được, được lắm! Cô còn chưa nhận rõ tình hình hiện tại đúng không?”

Nếu như cô trực tiếp quỳ xuống xin tha thì có lẽ anh ta còn sẽ cho cô một cơ hội.

Nhưng cô lại cứ không biết điều như thế!

“Ban ngày ban mặt, anh định làm gì tôi?”

Thái độ của Diệp Ninh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm Lưu Mãn càng thêm khó chịu.

“Cô sẽ biết nhanh thôi!”

Không bao lâu nữa cô sẽ khóc lóc thảm thiết, cầu xin anh ta tha cho cô.

Lưu Mãn phất tay, những người kia nhanh chóng xúm lại gần Diệp Ninh.

Diệp Ninh đảo mắt nhìn về phía đầu hẻm.

Lúc này Lưu Mãn mới uy hiếp: “Cô tự đi theo chúng tôi, hay là tôi bảo bọn họ ra tay bắt cô đi?”

Giọng nói đã đến bên miệng của Diệp Ninh lại bị cô nuốt ngược trở về, sau đó mới nói với Lưu Mãn: “Tôi đi với mấy anh là được.”

 

Đây cũng là điều Lưu Mãn muốn.

Tuy rằng anh ta sẽ không cho Diệp Ninh có cơ hội chạy trốn, nhưng dù sao nơi này cũng là trấn trên, nếu Diệp Ninh phản kháng kêu cứu, nói không chừng sẽ làm cho người qua đường phát hiện được, cho nên anh ta phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.

Anh ta nháy mắt ra hiệu cho mấy tên đàn em ở bên cạnh.

Một người đàn ông trong số đó cầm đao đặt ở sau lưng Diệp Ninh.

“Đừng có giở trò gì, nếu không con d.a.o trong tay tôi không có mắt đầu.”

Diệp Ninh cam đoan: “Yên tâm đi, tôi còn rất yêu quý mạng sống của mình.”

Cuối cùng Lưu Mãn cũng lộ ra nụ cười hài lòng, bởi vì Diệp Ninh còn đang mang khẩu trang, cho nên anh ta cũng không nhận ra được vẻ mặt hiện tại của Diệp Ninh là như thế nào.

Nhưng mà ở trong mắt anh ta, cho dù lúc ở thôn Diệp Ninh có kiêu ngạo đến mức nào thì cô cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, làm gì từng trải qua chuyện này chứ, chắc chắn là đã sợ đến ngu người rồi.

Diệp Ninh bị mấy người này bắt cóc, đi về phía lối vào khác của ngõ nhỏ.

Xe của Lưu Mãn đang đậu ở bên kia.

Cửa xe mở ra, Diệp Ninh bị xô đẩy bắt đi vào trong.

“Diệp Ninh, cô không ngờ chúng ta sẽ lại gặp mặt nhanh như thế đúng không?”

Lưu Mỹ Lệ từ trên ghế phụ thò người xuống, cười tươi rói nhìn về phía Diệp Ninh đang chật vật.

Diệp Ninh nói: “Đúng là không ngờ đến thật.”

Lưu Mỹ Lệ nghĩ đến những nhục nhã mà Diệp Ninh đã làm với cô ta lúc ở tiệm cơm, ngang ngược giơ tay định tát cô.

Hiện tại cô ta là d.a.o thớt, Diệp Ninh là thịt cá, đương nhiên là vội vàng muốn phát tiết và trả thù rồi.

Giây tiếp theo, cổ tay của cô ta đã bị Diệp Ninh chính xác túm lấy, cảm giác đau nhói từ cổ tay nhanh chóng ập đến.

Con ngươi kịch liệt co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Cô còn dám phản kháng à?!”

Diệp Ninh dùng hành động thay thế cho câu trả lời, siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.

“Shh...”

Lưu Mỹ Lệ đau đến hít hà, khóe mắt trực tiếp chảy nước mắt.

Rõ ràng cô ta chỉ là bị nắm cổ tay thôi, tại sao lại đau đến mức này chứ?!

 
Bình Luận (0)
Comment