Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1251

“Anh, giúp em!”

Lưu Mỹ Lệ gân cổ lên gào rống.

Lưu Mãn đã mở cửa xe ngồi xuống ghế lái, nhìn thấy em gái bị ăn hiếp, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi giúp đỡ.

Động tác của Diệp Ninh còn nhanh hơn anh ta rất nhiều, cô hất văng tay của Lưu Mỹ Lệ ra, ngay khoảnh khắc Lưu Mãn duỗi tay đến đã lập tức uy hiếp: “Lưu Mãn, hiện tại bên ngoài toàn là người, anh không sợ tôi sẽ la lên sao?!”

Nắm tay của Lưu Mãn chỉ còn cách Diệp Ninh chừng vài centimet, nhìn thái độ ngang ngược của Diệp Ninh, ánh mắt d.a.o động kịch liệt.

TBC

Diệp Ninh tiếp tục lạnh lùng nói: “Nếu anh dám chọc điên tôi ở nơi này, vậy chúng ta cùng nhau c.h.ế.t chùm!”

Cơ bắp trên mặt Lưu Mãn điên cuồng run rẩy, mục đích của anh ta không phải là muốn cá c.h.ế.t lưới rách với Diệp Ninh.

Anh ta đảo mắt nhìn ra bên ngoài, trên đường lớn ở cách đó không xa có rất nhiều người đi tới đi lui.

“Cô chờ đó!”

Anh ta lộ ra vẻ mặt hung dữ đe dọa vài câu, sau đó xoay người ngồi xuống ghế điều khiển.

Lưu Mỹ Lệ nhìn cổ tay đã sưng đỏ của mình, mặt mày vặn vẹo.

Cô ta không ngờ rằng Lưu Mãn sẽ bị Diệp Ninh đe dọa, còn muốn đánh Diệp Ninh tiếp.

Tuy rằng Lưu Mãn cũng rất căm ghét Diệp Ninh, nhưng đầu óc của anh ta còn coi như tỉnh táo.

“Em đừng có nổi điên! Cứ làm việc theo đúng kế hoạch đi!”

Đánh nhau ở chỗ này sẽ chỉ kéo dài thời gian hơn mà thôi.

Huống chi nếu Diệp Ninh thật sự la to, chắc chắn sẽ làm cho người đi đường chú ý đến.

Lưu Mỹ Lệ bực bội trừng mắt nhìn Lưu Mãn: “Anh, anh nhát gan như thế từ lúc nào vậy?”

Lưu Mãn nhanh chóng khởi động xe, chờ rời khỏi chỗ đó rồi, thần kinh căng thẳng của anh ta mới hơi thả lỏng lại.

 

“Đừng quên kế hoạch của chúng ta!”

Anh ta trầm giọng nhắc nhớ.

Lưu Mỹ Lệ không cam lòng ngậm miệng.

Diệp Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, những người đứng bên cạnh Lưu Mãn trong con hẻm lúc nãy cũng không có lên xe, xem ra bọn họ sẽ không tham dự vào chuyện sau đó.

Chiếc xe chạy lướt qua phố lớn ngõ nhỏ.

Vài phút sau, vẫn là Lưu Mỹ Lệ mất kiên nhẫn đầu tiên, tuy rằng cô ta không thể đánh Diệp Ninh, nhưng còn có thể dùng ngôn từ để nhục nhã, kích thích, làm cô hoàn toàn sụp đổ.

“Cô không ngờ đến có một ngày mình sẽ rơi vào trong tay hai anh em chúng ta đúng không!”

Diệp Ninh nói: “Anh em hai người tốn nhiều công sức như thế, còn không phải là vì muốn dụ dỗ tôi ra khỏi thôn sao? Nhưng mà tôi thật sự rất tò mò, sao hai người có thể thuyết phục được Lý Vân Phong thế?”

Lưu Mỹ Lệ lộ ra vẻ mặt đắc ý nói: “Anh ta không bị tôi thuyết phục, mà là đến cả ông trời cũng giúp tôi. Vừa lúc để tôi lợi dụng chuyện Lý Vân Phong mời mọi người gặp mặt để lừa cô đến nơi này.

“Thì ra là thế à.” Diệp Ninh nhẹ giọng nỉ non.

Lý Vân Phong không phải đồng mưu của cô ta, nhưng mà cô cũng đã đánh giá cao Lưu Mỹ Lệ quá rồi, không ngờ cô lại có thể hỏi được chuyện này một cách dễ dàng như thế.

Lưu Mỹ Lệ không hề ý thức được tâm cơ của Diệp Ninh, chỉ muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi, hối hận và cầu xin trên mặt Diệp Ninh thôi.

“Cô cũng nên cảm ơn tôi, nhờ tôi cô mới có cơ hội nhìn thấy Lý Vân Phong. Nhìn thấy người yêu cũ của mình thì có cảm giác như thế nào?”

Khóe môi Diệp Ninh cong lên một độ cong cực nhỏ nói: “Mấy người định làm cái gì tôi?”

Lưu Mỹ Lệ ước gì cô mau hỏi vấn đề này: “Không phải cô thích ra vẻ chơi trội lắm sao? Chúng tôi sẽ thay cô tìm một nơi đi thích hợp, sau này cho cô chơi trội đã luôn!”

Diệp Ninh hơi híp mắt lại: “Mấy người làm thế là đang phạm tội, không sợ ngồi tù hả? Nếu như tôi mất tích, người nhà tôi sẽ báo công an.”

“Ha ha ha, bây giờ là lúc nào rồi mà cô còn nghĩ đến chuyện báo công an nữa chứ? Chúng tôi bán cô cho bọn buôn cười, ai còn có thể tìm ra cô? Đến lúc đó chuyện cô mất tích thì liên quan gì đến chúng tôi chứ!”

Lưu Mỹ Lệ cảm thấy Diệp Ninh rất ngu ngốc, cô ta chưa bao giờ nghe đến chuyện có người nào từng bị bọn buôn người bắt cóc mà còn có thể bình an quay về với người nhà.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Diệp Ninh sẽ bị bán đến núi sâu rừng già, cả đời bị nhốt ở nơi đó, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hai thì cô ta lại vui vẻ đến mức hét ầm lên!

 
Bình Luận (0)
Comment