Diệp Ninh chỉ nói hai ba câu đã biết rõ toàn bộ kế hoạch của hai anh em bọn họ, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
Cho nên tiếp theo đây bọn họ muốn đi gặp bọn buôn người chuẩn bị mua bán cô.
Tuy rằng chuyện này có hơi nằm ngoài dự đoán một chút, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Hơn nữa toan tính và kế hoạch của hai anh em này thật sự là toàn là sơ hở, rõ ràng là đang tự đào mộ chôn mình.
Sự im lặng của cô lại bị Lưu Mỹ Lệ cho rằng cô đang sự hãi, điều này càng làm cho Lưu Mỹ Lệ cảm thấy kế hoạch của bọn họ thật sự là vô cùng hoàn mỹ.
“Bây giờ đã biết sợ rồi sao? Đã muộn rồi!”
Diệp Ninh thậm chí chẳng có ý định khuyên nhủ bọn họ.
Cô vốn dĩ muốn nhổ cỏ tận gốc nhà họ Lưu, hiện tại người ta đã chủ động dâng lên đến tận họng, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Mỹ Lệ, em bớt nói lại vài câu đi.” Lưu Mãn đang lái xe, giọng nói tràn ngập căng thẳng, tuy rằng hiện tại mọi chuyện tiến hành ất thuận lợi, nhưng mà không đến giây phút cuối cùng thì vẫn không thể thả lỏng lại.
Nếu cô ta thật sự chọc giận Diệp Ninh thì bọn họ cũng không có chỗ lợi gì.
Lưu Mỹ Lệ ngông cuồng kêu gào: “Anh, anh đã quên mất những sỉ nhục mà chúng ta đã chịu lúc ở trong thôn sao? Cô ta sẽ không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta!”
Lưu Mãn cũng biết cô ta rất tức giận, nhưng mà lòng bàn tay đang cầm tay lái đã đổ đầy mồ hôi rồi.
Thỉnh thoảng lại thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Diệp Ninh ở phía sau.
Tuy nói Diệp Ninh bị bọn họ bắt cóc, nhưng phản ứng của cô cũng hơi bị bình tĩnh quá rồi đó.
Nhất là sau khi cô biết mình sắp bị bọn buôn người mua đi, nhưng vì sao lại vẫn không hề phản kháng chút nào hết vậy.
Anh ta theo bản năng đạp chân ga mạnh hơn, chạy thẳng đến nơi đã hẹn trước với bọn buôn người.
Diệp Ninh còn cho rằng ít nhất bọn họ sẽ chọn một nơi hẻo lánh ít người ở ngoại thành, nhưng không ngờ bọn họ vòng tới vòng lui vài vòng, sau đó trực tiếp dừng lại trước cửa một căn nhà coi như là khá kín đáo.
Huyện thành nhỏ vốn dĩ cũng không quá rộng lớn, nơi này Diệp Ninh cũng biết. Một căn nhà nhỏ trông có vẻ vô cùng bình thường, nhưng người ở bên trong lại là bọn buôn người.
“Xuống xe!”
Lưu Mãn xô đẩy Diệp Ninh, sợ cô sẽ giở trò gì nữa.
Lưu Mỹ Lệ hưng phấn đi theo bên cạnh Diệp Ninh.
Lưu Mãn cẩn thận gõ cửa, một lúc sau, cửa mở ra.
Đối phương quan sát bọn họ một chút, quay đầu, ra hiệu cho bọn họ đi vào trong.
Diệp Ninh đảo mắt nhìn lướt quanh sân, sau đó nhìn về phía người ở đối diện.
Người đi ra là hai nam một nữ.
Đàn ông đều khoảng ba bốn mươi tuổi, phụ nữ thì lại còn hơi lớn tuổi hơn một một chút.
Ba người có gương mặt rất bình thường, ăn mặc rất mộc mạc, đi ra ngoài chắc chắn sẽ không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
TBC
Nhưng mà Diệp Ninh lại nhìn thấy được vẻ hung ác và xảo trá trong ánh mắt của người đàn ông dẫn dầu.
Ánh mắt của ba người đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Ninh.
“Đây là người mà mấy người nói đó hả?”
Những lời này đương nhiên là hỏi Lưu Mãn.
Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ vô cùng cẩn thận nhìn người nói chuyện.
“Đúng vậy, chính là cô ta! Hiện tại mấy người đã có thể bắt cô ta đi rồi!”
Lưu Mãn sốt ruột thúc giục, bọn họ nhanh chóng rời khỏi huyện thành thì anh ta cũng có thể yên tâm sớm hơn.
Người đàn ông này không thèm để ý đến cảm xúc của anh ta, lại tập trung lực chú ý lên trên người Diệp Ninh: “Sao cô ta bịt mặt kín mít thế này?”
Tuy nói bọn họ là người mua bán dân cư, nhưng không phải người nào cũng sẽ bán.
Nếu như điều kiện quá kém, cuối cùng cũng bán không được mấy đồng, còn chưa đủ chi phí chạy tới chạy lui.