Lưu Mãn đã đoán được suy nghĩ của đối phương, lập tức bảo đảm: “Ông cứ yên tâm, cô ta là người cực kỳ xinh đẹp!”
Diệp Ninh đột nhiên rất muốn cười, đây cũng coi như là đang khen cô đúng không?
“Cậu nói gì thì là cái đó à, chúng tôi phải đi kiểm tra hàng hóa trước đã!” Người đàn ông kia càng tin vào thứ mình tận mắt nhìn thấy hơn, duỗi tay muốn kéo nón và khẩu trang của Diệp Ninh xuống.
Nhưng mà Diệp Ninh lại nhanh chóng né tránh.
Biến cố này làm tất cả mọi người đều bất ngờ.
Bọn buôn người cũng không kinh ngạc lắm, dù sao thì nếu những người phụ nữ bị lừa bán còn tỉnh táo mà không phản kháng thì mới là chuyện bất thường.
“Nếu cô đã rơi vào tay của tôi thì tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời sẽ tốt hơn, như thế cũng có thể bớt chịu một chút đau khổ về thể xác.”
Ông ta không nói quá nặng, nhưng lại làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Diệp Ninh cũng mở miệng nói: “Phải là tôi khuyên mấy ông mau chóng thả tôi ra mới đúng.”
“Ui chu choa, đây là một người gặp nguy không loạn à.” Mấy kẻ buôn người lập tức có hứng thú với Diệp Ninh, nhưng mà cho dù có là người phụ nữ lợi hại đến mức nào, rơi vào trong tay bọn họ thì không bao lâu sau cũng sẽ không bình tĩnh nổi nữa.
“Cởi nón và khẩu trang xuống.”
Cửa đã được khóa trái, mà mấy căn nhà ở bên cạnh cũng không có người nào.
Cho dù cô có chắp cánh cũng khó thoát.
Diệp Ninh cười lạnh nói: “Nếu tôi không cởi ra thì sao?”
Lưu Mỹ Lệ thấy Diệp Ninh giằng co với đám buôn người, trên mặt lộ ra vẻ mặt hưng phấn, nhanh chóng thêm dầu vào lửa.
“Đừng có nói với tôi là đến cả một con đàn bà mà mấy người cũng không trị được đó nha?”
Mấy kẻ buôn người kia tạm thời dời ánh mắt lạnh lùng khỏi người Diệp Ninh, nhìn về phía cô ta.
Đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lại nở nụ cười đầy thâm ý.
Trái tim Lưu Mỹ Lệ khẽ run lên, chỉ cảm thấy giống như bị thứ đồ dơ gì đó theo dõi, nổi da gà khắp người.
Cô ta theo bản năng rụt về phía sau Lưu Mãn.
Lưu Mãn cảm nhận được bầu không khí khác thường, vội vàng nói: “Tình hình của con nhỏ này có hơi đặc biệt, mấy người làm cho cô ta hôn mê trước, sau đó lại đi kiểm tra gương mặt của cô ta sau.”
Anh ta biết loại người như bọn họ có thủ đoạn làm việc này.
Bọn buôn người nhướng mày, bắt được trọng điểm: “Đặc biệt là có ý gì?”
Lưu Mãn hơi nín thở, sắc mặt thay đổi vài lần.
Anh ta quá sốt ruột, không ngờ lại nói không nên lời.
Lúc trước khi liên lạc với hai người bọn họ, anh ta chỉ nói Diệp Ninh là một người phụ nữ ở nông thôn, cũng không nói thêm gì nữa về những thông tin khác.
Anh ta cũng lo lắng, nếu như nói cho những người này biết Diệp Ninh là quân tẩu, bọn họ cũng sẽ không đồng ý vụ làm ăn này.
TBC
Mấy kẻ buôn người lập tức ý thức được gì đó, vẻ mặt hung dữ nói: “Nói!”
Lưu Mãn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không thể không nói.
“Cô ta, chồng của cô ta là người tham gia quân ngũ, cho nên để tránh đêm dài lắm mộng, mấy người mau đưa cô ta đi ra ngoài đi.”
“Cậu lặp lại lần nữa?!” Người đàn ông đột nhiên tăng thêm âm lượng, không chỉ ông ta mà một nam một nữ còn lại cũng đều tức giận trừng to mắt.
Tuy rằng Lưu Mãn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt của ba người cũng có hơi hoảng sợ.
Không đợi anh ta trả lời, người đàn ông kia giống như hung thần ác sát, mắng to: “Mẹ nó, mày muốn hại c.h.ế.t bọn tao đúng không? Đến cả quân tẩu cũng dám đụng vào?!”
Lưu Mãn nuốt nước bọt, miễn cưỡng giữ bình tĩnh.
Anh ta cũng bị cơn ghen tị và thù hận làm mụ mị đầu óc, trong tiềm thức cũng cố ý bỏ qua thân phận này của Diệp Ninh.
“Dù sao thì cũng chỉ là một còn đàn bà, cùng lắm thì tôi không lấy tiền nữa, cho không cô ta cho mấy người đó.”
“Mày rước lấy phiền phức lớn như thế cho bọn tao mà còn đòi tiền nữa hả? Mày chán sống rồi đúng không?”
Ba bọn buôn người rất muốn rút đao băm c.h.ế.t hai anh em Lưu Mãn.