Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1254

Lưu Mãn mếu máo, chuyện anh ta lo lắng nhất đã xảy ra, nhưng mà anh ta cũng không phải là chưa từng chuẩn bị gì.

“Tôi đã đưa cô ta đến đây rồi, cho dù mấy người không muốn thì cô ta cũng đã nhìn thấy mặt của mấy người, chắc chắn sẽ không tha cho mấy người.”

Quả nhiên, ba kẻ buôn người lại nhìn về phía Diệp Ninh, lộ ra vẻ mặt âm độc.

Diệp Ninh thả chậm tốc độ nói: “Tôi có thể bảo đảm, chỉ cần mấy ông thả tôi đi, tôi sẽ coi như mình chưa từng gặp mấy người.”

“Mấy người đừng nghe cô ta ăn nói bậy bạ, người phụ nữ này rất gian trá!” Lưu Mãn có chút hối hận, vì sao lúc ở trong xe lại không bịt miệng cô lại chứ.

Ba kẻ buôn người dùng ánh mắt âm thầm nói chuyện với nhau.

Để bảo đảm an toàn, đúng là chỉ có thể bắt lấy cô gái này, sau đó nhanh chóng vận chuyển ra khỏi thành.

Nhưng rõ ràng bọn họ đã bị hai anh em này chơi một vố, bọn họ cũng không cam lòng.

“Là cậu có thù oán với cô ta, chúng tôi không có thù gì với cô ta cả. Nếu cô ta đi ra khỏi nơi này, người đầu tiên cô ta muốn tính sổ chắc chắn sẽ là hai người mấy cậu.”

Bọn buôn người nhắc nhở Lưu Mãn sự thật này.

Trong lòng Lưu Mãn căng thẳng, trầm xuống, anh ta đương nhiên biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, cho nên tuyệt đối không thể để Diệp Ninh chạy thoát được.

Một lúc sau, anh ta mới không tình nguyện đưa ra điều kiện: “Tôi có thể đưa cho mấy người một số tiền, chỉ cần mấy người bán cô ta đi thật xa, vĩnh viễn không thể quay về là được.”

“Anh, vậy chẳng phải là quá hời cho bọn họ rồi sao?” Lưu Mỹ Lệ muốn cản.

Rõ ràng trước đó đã nói tốt, mấy người này phải đưa tiền cho hai anh em bọn họ.

Hiện tại không chỉ không lấy được tiền mà còn phải đưa tiền cho người ta nữa hả?!

Lưu Mãn hung dữ trừng mắt nhìn cô ta nói: “Em ngậm miệng lại!”

Chuyện đã đến nước này, sao cô ta còn chưa làm rõ tình hình nữa chứ?

Ánh mắt của bọn buôn người khi nhìn về phía bọn họ lóe lên ánh sáng: “Cho bao nhiêu tiền?”

 

Bọn họ đã mua bán dân cư rồi, đương nhiên cũng làm không ít việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Lưu Mãn do dự vài giây, vươn một đầu ngón tay ra.

Một trăm đồng đã không ít, hơn nữa dựa theo sắc đẹp cả Diệp Ninh, kiểu gì cũng có thể bán được một cái giá tốt.

TBC

Đám buôn người cong môi lắc đầu nói: “Một nghìn đồng? Chúng tôi xử lý quân tẩu cho mấy cậu, ít nhất cũng phải hai nghìn!”

“Shh!” Lưu Mãn hít một ngụm khí lạnh: “Cái gì mà một ngàn, tôi nói là một trăm!”

Bọn buôn người lộ ra vẻ mặt châm chọc: “Một trăm đồng, cậu định tống cổ ăn mày đi xin cơm à? Hai nghìn, không được thiếu một xu, nếu không thì mấy người đưa cô ta đi đi!”

Bọn họ đã nắm thóp của Lưu Mãn rồi, biết anh ta chắc chắn sẽ không đưa cô quay về, cho nên sẽ càng không có gì sợ hãi nữa.

Lưu Mãn thở dồn dập, vốn chỉ là muốn trả thù Diệp Ninh thôi, không ngờ lại còn gặp phải chuyện tống tiền này nữa.

“Anh, anh không thể đồng ý được...”

Lưu Mỹ Lệ kéo ống tay áo Lưu Mãn, cực kỳ khó chịu với mấy kẻ buôn người này.

Những người này thật sự chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp gì cả.

Lưu Mãn đảo mắt nhìn về phía Diệp Ninh.

Bọn họ nói nhiều như thế, người phụ nữ này từ đầu đến cuối lại chẳng có chút phản ứng nào cả.

Cô có thể lấy ra một vạn đồng tiền cho thôn sửa đường, không có khả năng không có tiền tự cứu. Lỡ như chờ chút nữa cô phản ứng lại, cũng dùng tiền để mua chuộc bọn buôn người kia, vậy sự việc sẽ trở nên phiền phức hơn rất nhiều.

Anh ta lập tức cắn răng nói: “Được! Hai ngàn thì hai ngàn, tôi đồng ý! Mấy người mau làm lẹ đi!”

Dưới sức hấp dẫn của tiền bạc, chút kiêng dè về thân phận quân tẩu của Diệp Ninh trong lòng ba kẻ buôn cười đều đã biến mất sạch sẽ.

Anh ta chậm rãi đến gần Diệp Ninh.

Mãi đến lúc này Diệp Ninh mới mở miệng lại lần nữa: “Mấy người đã suy nghĩ kỹ chưa? Hiện tại bỏ cuộc vẫn còn kịp đó.”

Rõ ràng là cô phải hoảng sợ bất an mới đúng, hiện tại giọng nói lại mang theo chút hài hước.

 
Bình Luận (0)
Comment