Bọn buôn người còn chưa trả lời, Lưu Mỹ Lệ đã vừa hưng phấn lại vừa mất kiên nhẫn.
Tuy rằng tổn thất tiền tài, nhưng người cười đến cuối cùng vẫn là hai anh em nhà bọn họ.
“Diệp Ninh, người c.h.ế.t vì tiền chim c.h.ế.t vì mồi. Muốn trách thì trách cô không nên đắc tội chúng tôi, sau này không bao giờ gặp lại ha!”
Nói xong lời cuối cùng, cô ta còn đắc ý vẫy tay về phía Diệp Ninh.
Chỉ đáng tiếc là cô ta không thể nhìn thấy, không biết trên mặt Diệp Ninh sẽ lộ ra vẻ tuyệt vọng và sợ hãi đến mức nào nhỉ?
Cô ta nói xong, hai kẻ buôn người lại đột nhiên dừng chân lại.
Mà lúc này, Diệp Ninh đã duỗi tay ra sau, nắm lấy khẩu s.ú.n.g giấu trong quần áo.
Ba người lại cộng thêm hai anh em nhà Lưu Mãn, dựa vào võ thuật và khẩu s.ú.n.g này, cho dù không cần gọi những người đi theo bên ngoài giúp đỡ thì cô cũng có thể tự giải quyết được.
Đây là sự tự tin của cô.
“Cô nói cô ta tên gì?” Mấy kẻ buôn người chất vấn Lưu Mỹ Lệ, thậm chí còn có chút sốt ruột.
Lưu Mỹ Lệ hoàn toàn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, thuận miệng trả lời: “Tên Diệp Ninh đó.”
Vẻ mặt của hai nam một nữ lại thay đổi lần nữa, hơn nữa lần này rõ ràng còn nghiêm trọng hơn lúc trước rất nhiều.
“Diệp Ninh nào thế?”
Lưu Mỹ Lệ vừa định nói bọn họ nói cái gì cô ta không hiểu, chỉ là một cái tên thôi, có gì hay đâu mà hỏi?
Lúc này Lưu Mãn lại nhạy cảm ý thức được gì đó, nhanh chóng nói: “Chỉ là một cái tên bình thường mà thôi, mấy người mau hành động đi!”
Dựa theo phản ứng của mấy kẻ buôn người, hình như bọn họ quen biết Diệp Ninh hả?
Nếu bọn họ thật sự quen biết cô, có lẽ lại có thay đổi gì nữa.
Nhưng mà anh ta càng thúc giục sốt ruột thì bọn buôn người ngược lại càng không vội vàng.
Bọn họ không chỉ không vội vàng, lại còn có chút lo âu.
Đừng có nói là trùng hợp đến thế đó nha?
Nếu thật sự là người mà bọn họ suy nghĩ, vậy thật sự sẽ bị hại c.h.ế.t đó.
Ba người nhìn chằm chằm vào mặt của Diệp Ninh, ước gì có thể nhìn xuyên qua khẩu trang, nhìn thấy rõ gương mặt của Diệp Ninh.
“Cô là cái cô Diệp Ninh kia đó hả?”
Câu hỏi này nghe có vẻ rất ngu ngốc.
Nhưng mà Lưu Mãn lại cảm nhận được trong giọng nói của bọn buôn người tràn ngập bất an, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Diệp Ninh đã biết bọn họ muốn làm cái gì rồi.
“Đúng vậy. Tôi chính là Diệp Ninh kia.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của cô, ba tên buôn người đều luống cuống.
Bọn họ không chỉ không tiếp tục tiến lên, ngược lại còn lui ra sau vài bước, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Diệp Ninh, sau đó dùng giọng điệu vô cùng hoảng loạn thì thêm nịnh nọt giải thích.
“Hiểu lầm! Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi! Chúng tôi không quen biết gì hai người bọn họ, hiện tại cô đã có thể rời đi rồi!”
Lưu Mãn: “...”
Lưu Mỹ Lệ: “...”
Hai anh em mắt to trừng mắt nhỏ, thấy bọn buôn người đột nhiên thay đổi thái độ, hoàn toàn ngơ ngác.
Ba kẻ buôn người nhìn hai anh em nhà Lưu Mãn, hận đến ngứa răng.
Bọn họ muốn tìm chết, lại còn liên lụy đến bọn họ nữa!
Lúc trước Diệp Ninh bị bắt cóc, đã kinh động đến cả nước.
Quân đội, công an hợp tác với nhau cùng hành động, suýt chút nữa đã tìm kiếm hết một nửa quốc gia.
Kết quả cuối cùng chính là Diệp Ninh được cứu, mấy người Trịnh Toàn Cường đều bị đánh gục, không có bất cứ người sống nào.
Tuy rằng công an không công khai tin tức ra bên ngoài, nhưng vụ án lớn như thế, vẫn cứ tiết lộ không ít thông tin bên lề.
Trịnh Toàn Cường cũng là người có thân phận, đến cả loại người như gã cũng không thể c.h.ế.t tử tế, huống chi là bọn họ.
Huống chi gương mặt này của Diệp Ninh, cho dù có đưa cô đến nơi nào thì cũng sẽ bị người ta nhận ra, trừ phi bọn họ điên rồi, mới dám lừa bán cô!
“Xem ra mấy người biết tôi à.” Diệp Ninh thật sự không quá sốt ruột.
Bọn buôn người gật đầu như giã gạo, cẩn thận thương lượn: “Tên tuổi của cô Diệp làm gì còn có người nào không nghe nói đến chứ. Đây thật sự là lần đầu tiên chúng tôi làm loại chuyện này, không ngờ đã gặp phải cô Diệp. Cô Diệp có thể giơ cao đánh khẽ, coi như chưa từng gặp qua chúng ta không?”