Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1257

“Mấy người nghe rõ chưa? Cô ta sẽ không tha cho mấy người đâu! Giết cô ta! Giết c.h.ế.t cô ta là xong hết mọi chuyện, mấy người cũng sẽ không bị cô ta uy h.i.ế.p nữa!” Lưu Mãn tức giận trừng mắt kêu gào.

Sắc mặt của ba kẻ buôn người trở nên vô cùng khó coi.

Cán cân trong lòng liên lục lắc tới lắc lui.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng bình tĩnh của Diệp Ninh, ba người biết lần này chắc chắn sẽ không chạy thoát được.

Từ đầu đến cuối cô không hề lộ ra chút sợ hãi và lo lắng gì, chứng tỏ cô có chỗ dựa rất vững chắc.

Nếu đến cả điểm này bọn họ cũng không nhận ra được thì bọn họ đã c.h.ế.t mấy trăm lần rồi.

“Nếu chúng tôi tự thú thì có thể miễn giảm hình phạt không?”

TBC

Cuối cùng người dẫn đầu ba kẻ buôn người quyết định thỏa hiệp.

Những người này thật sự rất thông minh.

Diệp Ninh chửi thầm trong lòng, không chút hoang mang nói: “Tôi không biết có thể miễn giảm hình phạt hay không, nhưng dù sao tự thú cũng sẽ tốt hơn bị bắt.”

Ba kẻ buôn người nghe hiểu ý mà cô ám chỉ trong lời nói, chấp nhận số phận mà buông bỏ toàn bộ đề phòng và phản kháng.

Nói không chừng hiện tại bên ngoài đã bị cảnh sát bao vây quanh rồi.

“Chúng tôi tự thú, cô Diệp, cô nhất định phải chứng minh điều này cho chúng tôi đó.”

Diệp Ninh gật đầu, mặc kệ bọn họ có thật lòng ăn năn hay không, nhưng hiện tại bọn họ cũng đã đưa ra sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ hoàn toàn ngơ ngác, cho dù nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng sự việc sẽ thay đổi thành thế này.

Hai người vừa kinh ngạc lại không thể nào chấp nhận được sự thật này.

“Mấy người bị điên rồi hả? Hay là trúng bùa mê thuốc lú gì rồi?”

Diệp Ninh chỉ nói một câu, bọn họ đã đồng ý đi tự thú?!

Anh ta không nói tiếng nào thì còn đỡ, vừa mở miệng lập tức biến thành trung tâm lửa giận của ba kẻ buôn người kia.

Nếu không phải tại hai anh em bọn họ, tại sao bọn họ lại ra nông nỗi này chứ!

“Cô Diệp, tiếp theo đây là ân oán tư nhân của chúng tôi, cô đứng xa một chút.” Bọn buôn người xoa tay hầm hè, rõ ràng là đang chuẩn bị đánh Lưu Mãn.

Ngoại trừ phát tiết cơn giận trong lòng ra, bọn họ cũng muốn lấy lòng Diệp Ninh.

 

Tuy rằng bọn họ không biết rốt cuộc thì Diệp Ninh và hai anh em này có ân oán gì, nhưng mà hai người này bắt cô ra đây lại bán cho kẻ buôn người là bọn họ, cô đương nhiên là rất hận hai kẻ này, cho nên chắc cũng đang muốn dạy cho hai anh em này một bài học.

Quả nhiên Diệp Ninh cũng không ngăn cản, thật sự nhích ra ngoài cửa.

Hành vi ngầm đồng ý này làm cho ba kẻ buôn người càng thêm không chút sợ hãi.

“Mấy, mấy người muốn làm cái gì?” Trên mặt Lưu Mãn tràn ngập sợ hãi và mồ hôi, giọng nói cũng phát run.

Lưu Mỹ Lệ chưa bao giờ trải qua chuyện này, liên tục run rẩy, muốn chạy trốn nhưng hai chân lại giống như mọc rễ.

Ba tên buôn người hung dữ nhào về phía hai anh em bọn họ.

Diệp Ninh lạnh nhạt nhìn Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ bị đánh, ánh mắt lạnh nhạt không có bất cứ vẻ thương hại nào cả.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Cầu xin mấy người... Thả tôi ra, chúng tôi không dám nữa...”

Trong sân tràn ngập tiếng kêu cầu xin thê thảm và khóc lóc kể lể của hai anh em nhà bọn họ.

Vài phút sau, Diệp Ninh không nhanh không chậm mở cửa ra.

Cửa vừa mới mở ra, vài công anh nhanh chóng chạy vào.

“Không được nhúc nhích!”

“Tất cả đều không được nhúc nhích!”

Cho dù là ba tên buôn người, hay là hai anh em Lưu Mãn thì đều bị khống chế ngay lập tức.

Hai anh em bị đánh đến mặt mày biến hình nhìn thấy công an, cũng không cảm thấy sợ hãi, mà lại giống như nhìn thấy cứu tinh, ôm lấy đùi công an khóc lóc thảm thiết.

“Chị! Em đến cứu chị đây!”

Công an vừa mới chạy vào nhà thì tiếng la hét ầm ĩ của Diệp Đống cũng vang lên.

Cậu nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Ninh, lo lắng quan sát cô từ trên xuống dưới.

“Chị, chị có sao không? Bọn họ có làm gì chị không?”

Diệp Ninh nói: “Không có.”

Lúc này Diệp Đống mới giống như trút được gánh nặng.

 
Bình Luận (0)
Comment