“Hả?” thôn trưởng ngơ ngác.
Mấy cán bộ trong thôn cũng ngơ ngác không kém.
Tất cả mọi người trong thôn càng nghẹn họng nhìn trân trối.
“Fans mê ca nhạc gì thế?” thôn trưởng khó hiểu hỏi lại, ông ấy chưa bao giờ nghe được bất cứ lời đồn đãi gì về chuyện Diệp Ninh làm ca sĩ.
Nhưng mà có người khác đứng bên cạnh phản ứng lại, vừa kinh ngạc lại có chút kích động.
Lần này không đợi Kiều Ni nói cái gì, một người đàn ông khác đã giành nói trước: “Chúng tôi là phóng viên của Nhật báo tỉnh thành, cố ý đến đây để phỏng vấn cô Diệp Ninh. Ông là thôn trưởng sao? Không biết ông có thể dẫn đường và giới thiệu giúp chúng tôi không?”
“Phỏng vấn Diệp Ninh?” thôn trưởng cũng ngơ ngẩn lặp lại lời đối phương nói.
“Mấy người có lầm không vậy? Phỏng vấn Diệp Ninh làm gì? Không lẽ là vì con bé sửa đường cho thôn chúng tôi sao?” Vương Hải Bác khó hiểu hỏi.
Mấy phóng viên đứng ở bên trong lập tức bắt được trong điểm trong lời nói của ông ta.
“Cô Diệp đã sửa đường cho thôn sao? Đây là việc tốt mà cô ấy đã làm sau khi quay về à? Mọi người trong thôn cảm thấy thế nào?”
Câu hỏi này làm cho tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, thậm chí còn đổ mồ hôi.
“Chúng tôi chỉ là thôn dân bình thường mà thôi, rốt cuộc thì mấy cô cậu muốn làm cái gì?” Thôn trưởng nghiêm mặt, muốn khống chế tình hình này.
Càng ngày càng có nhiều người dân trong thôn chạy đến tụ tập ở xung quanh.
Kiều Ni vội vàng trấn an: “Thôn trưởng, mọi người nữa, đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn gặp Diệp Ninh mà thôi.”
Thôn trưởng còn đang muốn nói gì nữa, lại bị Mạnh Phàm Chí kéo lại.
Mạnh Phàm Chí ghé sát lỗ tai ông ấy nói gì đó.
Vài giây sau, sắc mặt của thôn trưởng hơi thay đổi.
Những người dân khác trong thôn cũng tụm năm tụm ba khe khẽ bàn tán không ngừng.
“Còn có vụ này nữa hả?” thôn trưởng kinh ngạc.
Mạnh Phàm Chí gật đầu: “Chắc là thật đó.”
Nếu không thì tại sao lại có cảnh tượng hoành tráng như bây giờ chứ.
Thôn trưởng lại nhìn về phía Kiều Ni và những người khác, lúc này thái độ của ông ấy đã thay đổi hoàn toàn, từ đề phòng đổi thành hiền hòa lại nghiêm túc.
“Tôi có thể dẫn các cô cậu đi gặp Diệp Ninh, nhưng mà tôi cũng không thể bảo đảm Diệp Ninh có đồng ý gặp mấy người hay không.”
Thôn trưởng cũng không phải đồ ngốc, Diệp Ninh đã về thôn được gần một tháng rồi, từ trước đến nay chưa từng để lộ ra chuyện mình biết ca hát, chắc chắn là không muốn quá huênh hoang.
“Thôn trưởng, ông cứ yên tâm. Nếu Diệp Ninh không muốn gặp chúng tôi, vậy chúng tôi trực tiếp đi là được. Nơi này có rất nhiều bà con chòm xóm, cho dù chúng tôi muốn ăn vạ không đi cũng không được mà.”
Kiều Ni nửa đùa nửa nghiêm túc trêu ghẹo, lập tức làm dịu bầu không khí căng thẳng.
Thôn trưởng do dự vài giây, cuối cùng cũng gật đầu.
“Tôi dẫn các cô cậu qua đó.”
Chuyện lớn như thế, ông ấy đương nhiên phải đích thân đi khống chế tình hình, nếu thật sự có vấn đề gì thì cũng có thể giải quyết ngay lập tức.
Kiều Ni và những người khác đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, đi sát theo bên cạnh thôn trưởng, không dám rời đi nửa bước.
Từ chỗ bọn họ muốn đến nhà Diệp Ninh thì phải vòng qua hơn phân nửa thôn, đội ngũ tụ tập càng lúc càng đông. Chờ đến khi đi đến nhà của Diệp Ninh thì toàn bộ con hẻm đều đã chật kín người.
“Căn nhà đằng trước là nhà của Diệp Ninh, mấy người tạm thời đừng đi vào, để tôi đi vào gọi Diệp Ninh ra trước.”
Thôn trưởng dặn dò, đồng thời cũng nháy mắt ra hiệu cho các cán bộ trong thôn, để bọn họ canh chừng những người này.
TBC
Không quan tâm mấy người Kiều Ni có sốt ruột hay không thì bọn họ cũng đều chỉ có thể ngoan ngoãn kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ đợi.
Kiều Ni đảo mắt nhìn về phía mấy căn phòng gạch mộc của nhà họ Diệp, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô ta thật sự không dám tin, hiện tại Diệp Ninh đã có thực lực như thế rồi mà còn sẽ ở trong một căn nhà chật chội lại nghèo nàn như thế.