Không chỉ có Diệp Ninh đi ra, ngoài trừ Triệu Thu Phân ở lại trong nhà chăm sóc cháu nội ra, Diệp Quốc Sinh, Diệp Đống và Khổng Giai đều đi ra ngoài sân.
Tuy rằng chỉ có thôn trưởng đi vào trong nhà, nhưng mà cửa trước lại mở rộng.
Người bên ngoài vừa nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ninh thì lập tức kích động, theo bản năng muốn xông đến, may mà mấy cán bộ trong thôn đứng ở đằng trước đã chuẩn bị sẵn, đồng loạt cản đường bọn họ lại.
“Diệp Ninh! Là Diệp Ninh thật đó!”
Kiều Ni và các phóng viên thì tạm thời còn có thể ổn định, nhưng mà cảm xúc của các fans mê ca nhạc đứng ở phía sau đều hơi mất khống chế.
Nhưng mà người có thể lái xe chạy đến nơi này để gặp Diệp Ninh, đương nhiên cũng không phải người bình thường gì.
Mỗi người đều lộ ra trạng thái tốt nhất của mình, muốn để lại ấn tượng tốt cho Diệp Ninh.
Cảnh này làm Diệp Ninh vừa mới đi ra ngoài lập tức thở gấp.
Sợ cái gì thì tới cái đó.
Rõ ràng cô sắp sửa đi rồi.
Phản ứng của Diệp Đống thì cũng coi như khá bình tĩnh, dù sao thì lúc ở kinh thành cậu cũng đã nhìn thấy trận trượng của mấy fans mê ca nhạc.
Diệp Quốc Sinh và Khổng Giai nhìn thấy cảnh này lại hoảng sợ, lo lắng bất an không biết đã xảy ra chuyện gì?
Thôn trưởng cũng không ngờ những người này lại điên cuồng như thế, liên tục phất tay về phía mấy người Mạnh Phàm Chí và Vương Hái Bác, bảo bọn họ nhất định phải cản mấy người xa lạ này lại.
Cán bộ trong thôn không đủ dùng, mọi người trong thôn đều tự giác gia nhập vào.
Không bao lâu sau, trước cửa nhà họ Diệp đã có một bức tường người ngăn cản.
“Diệp Ninh, bọn họ nói là phóng viên, còn có fans mê ca nhạc gì đó, đều muốn gặp con.” Thôn trưởng lau mồ hôi trên đầu, hiện tại đã không rảnh đi mừng thay cho Diệp Ninh, chỉ cảm thấy hoảng sợ thôi.
Ánh mắt của Diệp Ninh nhìn xuyên thấu qua người dân trong thôn, nhìn về phía những người lạ mới đến, suy nghĩ xem nên trực tiếp đuổi mấy người kia đi hay là đi ra ngoài chào hỏi trước một tiếng.
“Có bao nhiêu người đến vậy bác?”
“Khoảng hơn hai mươi người!” Thôn trưởng lo lắng chờ cô quyết định.
“Vậy để con đi ra ngoài trước.” Diệp Ninh nhanh chóng đưa ra câu trả lời khẳng định.
Không có quá nhiều người đến, hiện tại lại còn ở trong thôn, tình hình vẫn có thể khống chế được.
Chẳng qua chờ những người này rời đi rồi, cô cũng phải nhanh chóng rời thôn mới được.
Cô tính thời gian, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì hôm nay xe của đoàn văn công sẽ đến.
“Con gái, có sao không?” Diệp Quốc Sinh kéo tay Diệp Ninh lại.
Ông đã sống hơn nửa đời người, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Diệp Ninh cho ông một ánh mắt cứ yên tâm, giải thích nói: “Con đi ra ngoài nói mấy câu, để mấy người này rời đi.”
“Cha, chuyện này không tính là gì cả, lúc trước khi chị con ở kinh thành thì cảnh tượng còn hoành tráng hơn lúc này rất nhiều!” Diệp Đống hoàn hồn lại, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
So với tính cách thích khiêm tốn của Diệp Ninh thì cậu lại ước gì có thể để cho càng nhiều người biết chị của cậu ghê gớm đến mức nào.
Hiện tại thì tốt rồi, tất cả mọi người trong thôn chắc chắn đều đã biết tin chạy đến.
Diệp Quốc Sinh nhíu chặt mày lại nói: “Đừng có nhiều lời, bảo vệ chị của con cho tốt vào!”
“Đã rõ!” Diệp Đống gân cổ lên đồng ý.
Cậu và thôn trưởng, Khổng Giai cùng nhau đi theo phía sau Diệp Ninh đi ra ngoài cổng chính.
TBC
Mọi người nhìn thấy Diệp Ninh đi ra ngoài, ai nấy đều có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Kiều Ni quan sát Diệp Ninh, lúc trước cô ta đã từng nhìn thấy ảnh của Diệp Ninh rồi, không ngờ rằng cô ở ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh chụp nữa.
Cũng chẳng trách mấy fnas mê ca nhạc nam lại như si như cuồng cô đến như thế.
Cô ta đang định mở miệng chào hỏi với Diệp Ninh thì phóng viên ở bên cạnh đã giành mở miệng trước.
“Xin chào cô Diệp, chúng tôi đều là phóng viên của toà soạn, muốn phỏng vấn con một chút. Xin hỏi vết thương trên người cô hiện tại như thế nào rồi?”
Đối phương thậm chí không kịp chờ Diệp Ninh trả lời đã bắt đầu hỏi.