Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1288

Diệp Ninh cười nói: “Như những gì các anh nhìn thấy, tôi khôi phục rất tốt. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

“Cô Diệp, cô dự định chừng nào sẽ ra mắt trở lại? Các fans mê ca nhạc của cô đều đang rất chờ đợi ca khúc mới của cô đó!”

Bên này còn chưa nói hết câu thì bên này lại có câu hỏi khác vang lên.

“Tôi cũng hi vọng có thể nhanh chóng gặp lại mọi người, nhưng mà kế hoạch mà thời gian ra mắt trở lại thì còn phải thông qua việc quy hoạch cụ thể mới được, mọi người đừng quá sốt ruột.”

Diệp Ninh chọn một vài câu hỏi quan trọng để trả lời, sau đó dùng mắt ra hiệu cho Diệp Đống ở bên cạnh.

Diệp Đống đang đắm chìm trong cảm giác về sự ưu việc khi được mọi người vây quanh, nhìn thấy ám hiệu âm thầm của Diệp Ninh, hoàn toàn ngơ ngác.

Cuối cùng vẫn là Khổng Giai ở bên cạnh hiểu ý của Diệp Ninh, khẽ nói nhỏ bên tai cậu.

Lúc này Diệp Đống mới phản ứng lại, lập tức nhìn về phía mấy phóng viên đang lải nhải kia nói: “Hiện tại chị của tôi còn đang trong trạng thái tĩnh dưỡng, tạm thời phỏng vấn đến đây thôi.”

Thôn trưởng lập tức ngầm hiểu, đi ra khống chế tình hình.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Diệp Ninh, nhưng mà mọi người đi về sớm một chút đi, chờ sau này Diệp Ninh đi làm lại rồi, mọi người lại đến tìm con bé sau.”

Tuy rằng các phóng viên còn có rất nhiều vấn đề, nhưng lại bị thôn trưởng và Diệp Đống cản trở, cũng chỉ có thể bỏ cuộc.

Cũng may bọn họ cũng coi như là phỏng vấn được Diệp Ninh, tuy rằng không có quá nhiều thông tin, nhưng cũng đủ đăng bài rồi.

TBC

Phóng viên vừa mới bỏ cuộc, các fans mê ca nhạc ở đằng sau lập tức chen chúc về phía trước, muốn có thể đến gần Diệp Ninh hơn.

“Cô Diệp, tôi là fans mê ca nhạc trung thành của cô. Tôi cố ý chuẩn bị một phần quà cho cô, hi vọng cô có thể nhận lấy!”

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi ra đầu tiên, khí chất bất phàm và quần áo sang quý trên người đã biểu lộ rõ giá trị con người xa xỉ của anh ta.

 

Anh ta vừa nói vừa mở một chiếc hộp trang sức xinh đẹp ra, đưa đến trước mặt Diệp Ninh.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, hộp châu báu lóe sáng làm người xung quanh đều không thể mở to mắt.

Đến cả thôn trưởng cũng đều hít hà cảm thán, nếu ông ấy không hiểu sai thì người đàn ông này muốn tặng bộ châu báu này cho Diệp Ninh đúng không?

Tuy rằng thôn trưởng không có hiểu biết gì về châu bái, thậm chí còn chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết cái thứ này sang quý đến mức nào.

Ông ấy thật sự không thể nào hiểu nổi hành vi của người đàn ông này.

Thôn trưởng mà cũng đã nghĩ như thế thì càng miễn bàn đến cả người dân trong thôn ở xung quanh, bọn họ cũng nghẹn họng nhìn trân trối, vô cùng khiếp sợ.

Diệp Đống trừng to mắt, con ngươi như dính lên trên mớ trang sức châu báu sáng long lanh kia, theo bản năng muốn duỗi tay cầm lấy.

Giây tiếp theo, Diệp Ninh đã đánh mạnh lên tay cậu, sau đó lại là một ánh mắt sắc bén như muốn g.i.ế.c người của Diệp Ninh.

Chỉ mới có một chút cám dỗ này thôi mà cũng đã chịu không nổi, thằng ranh này đúng là không rút ra được tí kinh nghiệm nào cả!

Lúc này Diệp Đống mới chợt hoàn hồn, nhanh chóng rụt người sang bên cạnh, nhưng mà ánh mắt của cậu vẫn cứ lưu luyến nhìn hộp.

Quà tặng của fans mê ca nhạc tặng, không lấy chẳng phải rất phí phạm sao?

“Tôi nhận lấy tấm lòng của anh, mấy thứ khác thì không cần.” Diệp Ninh bình tĩnh nói, không chút d.a.o động.

Người đàn ông kia còn muốn khuyên nhủ, cô lại bổ sung: “Hiện tại tôi còn là người của đoàn văn công, trong đoàn có quy định không cho phép tự tiện nhận quà tặng của người ngoài.”

Lý do này vô cùng hợp tình hợp lý, làm cho đối phương không thể nào phản bác được.

Hơn nữa những fans mê ca nhạc khác ở phía sau nghe Diệp Ninh nói như thế, cũng chỉ đành gác suy nghĩ tặng quà sang một bên.

Kiều Ni từ nãy đến giờ chưa nói gì hơi nhướng mày, sau đó lại đảo mắt nhìn về phía Diệp Đống đang lộ ra vẻ mặt tiếc nuối...

 
Bình Luận (0)
Comment