Vẻ mặt đạo mạo trên mặt Smith đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó chính là nụ cười tà ác và dâm đãng.
Ánh mắt lộ liễu lần lượt đảo qua cơ thể của ba người Diệp Ninh, Ngô Hàm Nhu và Trịnh Thư Vân.
Sau đó ông ta không chút hoang mang kéo ba người từ sofa đến giường lớn trong phòng ngủ.
TBC
Nhìn ba cô gái cực kỳ xinh đẹp, ông ta cũng không quá vội vàng, mà lại khui một chai rượu vang đỏ khác ra, trợ hứng cho bản thân.
Chờ đến khi uống gần hết rượu trong ly, lúc này mới mỉm cười đầy âm u.
Ông ta đi đến trước mặt Trịnh Thư Vân, cởi cúc áo của cô ấy ra.
Hình như ông ta rất hưởng thụ quá trình này, toàn bộ hành trình đều híp mắt lại.
Quần áo trên người Trịnh Thư Vân càng ngày càng ít, sắc mặt của ông ta cũng càng trở nên hưng phấn.
Ngay lúc ông ta chuẩn bị cởi ra món quần áo cuối cùng của Trịnh Thư Vân thì đột nhiên có thứ gì đó đập vào cửa phòng vệ sinh, phát ra âm thanh chói tai.
Smith đang hoàn toàn đắm chìm trong chuyện này bị giật mình, lúc nãy ông ta quá tập trung, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta nhíu mày dừng động tác lại, đứng dậy đi qua bên kia kiểm tra.
Trên mặt đất đúng là có thứ gì đó rơi xuống, không ngờ lại là một cái đồng hồ.
Smith nhặt đồng hồ lên, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Ông ta vừa mới ý thức được gì đó, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có gì đó bất thường.
Chuông cảnh báo trong lòng reo vang, ông ta đột nhiên quay đầu lại.
Xoảng!
Gần như cùng lúc đó, đầu của ông ta đã bị đập mạnh vào.
Hai mắt ông ta lập tức nổi đầy sao, cơn đau đớn kịch liệt đánh úp lại, mảnh vỡ bình thủy tinh và rượu đỏ tươi từ trên đỉnh đầu ông ta chảy xuống.
Đã vậy rồi mà ông ta còn chưa chịu ngất đi, cơ thể ngã trái ngã phải, nhìn về phía người đang đứng phía sau.
Vài giây sau, khi ông ta đã nhận ra được người trước mặt rồi, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Tại sao cô không hôn mê?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-603.html.]
Ông ta cất cao chất giọng the thé của mình, khó hiểu hò hét.
Diệp Ninh lạnh mặt, trong tay còn cầm nửa bình rượu đã vỡ nát.
Cô nhìn Smith chật vật, cười lạnh.
“Khiến ông phải thất vọng rồi.”
Smith không hiểu cô đang nói cái gì, chỉ biết trong cái ly rượu vang đỏ vừa mới rót cho bọn họ lúc nãy đã bị ông ta bôi lên thuốc mê không màu không mùi, chỉ cần bọn họ uống vào, ít nhất trong vòng mười hai tiếng đồng hồ sau đó sẽ không tỉnh lại được.
Hơn nữa chiêu này ông ta xài lần nào cũng thành công, cô gái này không thể nào còn tỉnh táo giống như bây giờ được.
Nhưng hiện tại cô đã tỉnh, lại còn phá hư chuyện tốt của ông ta, cho nên ông ta không thể để cô còn sống sót rời khỏi căn phòng này.
Giây tiếp theo, sắc mặt của Smith trở nên hung dữ, nhào thẳng về phía Diệp Ninh.
Tuy rằng Diệp Ninh cũng không ngờ đầu của ông ta lại cứng như thế, nhưng cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào rồi.
Cho nên khi Smith nhào về phía cô, cô lập tức có phản ứng ngay.
Smith vồ hụt, ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Ninh lại càng dữ tợn, vặn vẹo hơn nữa.
Diệp Ninh đảo mắt nhìn về phía Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu vẫn còn đang hôn mê nằm trên giường, lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ.
Smith theo sát phía sau không chịu bỏ.
Diệp Ninh đang dự định nhanh chóng chạy ra khỏi phòng này kêu người khác đến cứu, nhưng mà chạy đến cửa mới phát hiện cửa phòng đã bị Khương Văn khóa trái từ bên ngoài rồi.
Sắc mặt của cô lập tức trở nên vô cùng âm u.
Xem ra cô không thể đi ra ngoài được rồi, chỉ có thể giải quyết Smith trước.
“Cô chạy nhanh lắm, nhưng cô cũng không thể thoát khỏi bàn tay của tôi được đâu.”
Smith đuổi theo, trong tay còn bất ngờ cầm theo một cây súng.
Đáy mắt Diệp Ninh lộ ra vẻ âm u.
“Nếu ông dám nổ súng, vậy thì người bên ngoài sẽ lập tức phát hiện ngay, đến lúc đó ông cũng trốn không thoát.”
Khi cô dùng ngoại ngữ lưu loát nói ra những lời này, trên mặt Smith lại lộ ra vẻ khiếp sợ.