Chu Chung ăn nói vô cùng hùng hồn, không hề để lại bất cứ cơ hội đàm phán nào.
Nhưng mà mấy người Enoch cũng không hề lùi bước chúng nào, hai bên bắt đầu phát sinh tranh chấp vô cùng kịch liệt.
Cuối cùng đến cả nhân viên làm việc trong nhà nghỉ cũng buộc phải ra mặt, muốn làm công tác tư tưởng cho đôi bên.
“Mấy người đúng là một đám người man rợ mà!” Enoch mắng: “Mấy người lập tức gọi điện thoại cho lãnh đạo của mình ngay!”
Khương Văn lập tức phiên dịch ra những lời này, tuy rằng Enoch không quen biết với lãnh đạo của đồn công an, nhưng mà sự an toàn của bọn họ là do lãnh đạo có cấp bậc cao hơn phụ trách.
Cho nên ngày hôm nay cho dù thế nào thì đám cảnh sát này cũng không thể bắt Smith và anh ta đi được.
Chu Chung không hề thay đổi sắc mặt: “Hôm nay cho dù ông trời có đến thì tôi nhất định cũng phải bắt mấy người! Tránh ra hết cho tôi, nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Nói xong, anh ấy còn thật sự rút s.ú.n.g lục ra, nhắm thẳng về phía mấy người đang kiếm chuyện trong đoàn quan sát.
Anh ấy hoàn toàn không cho Enoch có cơ hội đi tìm giúp đỡ, càng sẽ không tự rước thêm phiền phức vào người mình.
Chiêu này quả nhiên rất có tác dụng, cho dù người của đoàn quan sát không sợ hãi cái gì thì cũng không dám tiếp tục giằng co nữa.
Hơn nữa ánh mắt của Chu Chung cực kỳ kiên định, cũng không phải chỉ tùy tiện nói chơi mà thật sự bày ra tư thế chuẩn bị bắn, đây cũng là chuyện làm Enoch sợ hãi nhất.
“Đi!”
Chu Chung ra lệnh, đoàn người kéo Smith chen qua đám đông.
Mấy người trong đoàn quan sát bị chen lấn gạt ra một con đường nhỏ, sắc mặt mọi người đều cực kỳ khó coi.
Khương Văn không ngờ Chu Chung lại dám đối xử với người trong đoàn quan sát như thế, lại cầu cứu Enoch lần nữa.
Enoch vừa định tiến lên, lại bị Chu Chung đẩy ra.
Ông ta đứng không vững, cũng may mà được người đứng bên cạnh đỡ kịp lúc, bị tức giận đến mức thở không ra hơi.
“Mấy, mấy người, một lũ cường đạo! Mấy người sẽ phải trả giá đắt! Chắc chắn sẽ trả giá đắt!”
Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu bảo vệ ở giữa,nhanh chóng đi ngang qua đám đông.
Khi tất cả mọi người thành công rời khỏi nhà nghỉ, Diệp Ninh cũng cực kỳ bội phục Chu Chung.
Không phải ai khi đối mặt với áp lực mạnh như thế mà vẫn có thể thành công bắt được tội phạm như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-607.html.]
“Mấy cô ngồi xe cảnh sát quay về đồn công an trước đi, tôi đưa ông ta đến bệnh viện trước, chờ ông ta tỉnh lại thì tiếp tục phỏng vấn.” Chu Chung chủ động nói với ba người Diệp Ninh.
Dù sao thì hiện tại Smith vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, tình hình như thế nào vẫn còn chưa thể xác định được.
“Được.”
Diệp Ninh đồng ý, sau đó cùng Trịnh Thư Vân, Ngô Hàm Nhu cùng nhau lên xe cảnh sát.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, ngoài nhà nghỉ đứng đầy người hóng chuyện.
“Xem dáng vẻ của mấy người Enoch lúc nãy, vụ án này chỉ sợ là sẽ không thể tiến hành dễ dàng được.” Diệp Ninh nghiêm túc nói.
Tuy rằng Chu Chung có thể chống đỡ được áp lực bắt Smith và Khương Văn đi, nhưng mà cuối cùng có thể thẩm vấn được hay không, thậm chí có thể làm bọn họ lên tòa án hay không thì còn chưa thể nói trước được.
Trịnh Thư Vân hừ lạnh nói: “Không lẽ chỉ có bọn họ có chỗ dựa à?”
Những lời này lập tức nhắc nhở Diệp Ninh.
Diệp Ninh nhìn thấy Trịnh Thư Vân vẫn cứ nổi giận đùng đùng khó chịu như thế, trong lòng cũng dần thả lỏng lại.
“Đúng vậy, không phải chỉ có bọn họ mới có chỗ dựa.”
Cho dù mấy người trong đoàn quan sát có bối cảnh gì, nhưng Smith đã phạm tội, vậy nhất định phải chịu trách nhiệm.
Ba người đến đồn công an, lần lượt đi ghi khẩu cung.
TBC
Chờ đến khi mấy người bọn họ ra khỏi phòng thẩm vấn thì đại sản trống rỗng đã đứng đầy người.
“Cha.” Trịnh Thư Vân nhìn thấy Trịnh Hồng Xương đầu tiên.
Tuy rằng Trịnh Hồng Xương mặc trang phục bình thường, nhưng ông ấy chỉ lẳng lặng đứng ở đó, khí thế tỏa ra quanh cơ thể cũng đủ để làm mọi người không rét mà run.
Trịnh Thư Vân ấm ức tủi thân nhào vào trong lòng cha, mắt đỏ lên.
Trịnh Hồng Xương hít một hơi thật sâu, sắc mặt sắc bén, nhưng giọng nói lại rất hiền hòa.
“Con có bị thương không?”
Trịnh Thư Vân hít mũi, lắc đầu.
“Cha, cha nhất định phải làm chủ cho con đó!”
Trịnh Hồng Xương vuốt đầu cô ấy nói ra hai chữ: “Yên tâm.”