Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 612

Diệp Ninh dở khóc dở cười, chỉ đành phải tiến lên.

“Hai người các cô có thể đừng cãi nhau không?”

“Không được!”

“Không được!”

Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu đồng thanh nói, hiếm khi mà ăn ý được một lần.

Lần này đến lượt Diệp Ninh ngậm miệng, ít nhiều gì ngày hôm qua mấy người bọn họ cũng coi như là cùng nhau vượt qua chuyện sống chết, hiện tại thiên vị cho ai cũng không tốt lắm.

Nhưng mà cô không nói tiếng nào, cũng không có nghĩa là Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu sẽ bỏ qua cho cô.

Trịnh Thư Vân bước nhanh đến bên cạnh cô, thân mật ôm lấy cánh tay cô.

“Diệp Ninh, cô nói cho Ngô Hàm Nhu nghe đi, ai mới là bạn thân nhất của cô.”

Ngô Hàm Nhu cũng không cam lòng chịu thua, nhanh chóng đi đến bên còn lại của cô.

“Diệp Ninh, cô cũng mau nói cho Trịnh Thư Vân biết, ai mà là người bạn có thể phối hợp ăn ý với cô?”

“...”

Khóe miệng của Diệp Ninh liên tục run rẩy, sao tự nhiên chiến hỏa cháy lan đến chỗ của cô rồi?

Ngay lúc cô đang không biết phải trả lời như thế nào mới có thể thỏa mãn cả hai người thì bóng dáng của Chu Giai Bội xuất hiện ở trước cửa đội nhạc khí.

“Chị dâu.”

Đối với Diệp Ninh mà nói, tiếng gọi này giống y như tiếng trời, làm cô lập tức nhảy bật lên, thoát khỏi sự “tấn công từ hai phía” của Ngô Hàm Nhu và Trịnh Thư Vân.

“Em Chu tìm tôi, hai cô cứ cãi nhau tiếp đi ha.”

Cô nói xong câu này, lập tức bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng giống như muốn bỏ trốn của Diệp Ninh, đều cảm thấy là người còn lại làm cô sợ đến bỏ chạy.

Diệp Ninh nắm lấy tay của Chu Giai Bội, chạy một mạch ra khỏi phạm vi của đội nhạc khí, cuối cùng trong lòng mới thôi không còn sợ hãi nữa.

Bộ phận diễn kịch cách đội nhạc khí một khoảng xa, Chu Giai Bội rất hiếm khi đến đây tìm cô.

Lúc này trên mặt Chu Giai Bội lại lộ ra vẻ đau đớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-612.html.]

Diệp Ninh sưởng sốt, mới ý thức được không lẽ cô siết đau cô ấy sao?

Cô nhanh chóng buông bàn tay đang kéo cô ấy ra, quả nhiên sắc mặt của Chu Giai Bội lập tức khôi phục lại như bình thường.

Diệp Ninh nhíu mày, cô cũng không dùng bao sức cả.

Chu Giai Bội cảm nhận được Diệp Ninh đang quan sát cổ tay mình, theo bản năng kéo ống tay áo xuống, giống như muốn che giấu gì đó.

“Em bị thương hả?” Diệp Ninh thử hỏi.

Chu Giai Bội liên lục lắc đầu nói: “Làm gì có, đang yên đang lành sao lại bị thương được.”

Tuy rằng cô ấy đang cười, nhưng mà hai mắt lại không dám nhìn thẳng vào Diệp Ninh.

“Thật sự không có sao?”

Thấy Diệp Ninh hỏi tiếp, Chu Giai Bội càng thêm cố gắng phủ nhận.

“Thật sự không có.”

Diệp Ninh thấy không hỏi thăm được gì, lúc này mới thôi.

“Em tìm chị có chuyện gì không?”

Chu Giai Bội còn chưa mở miệng nói chuyện thì mặt đã đỏ trước rồi, cô ấy cẩn thận đưa túi giấy trong tay đến trước mặt Diệp Ninh.

“Chị dâu, em tặng chị cái này.”

TBC

Diệp Ninh cầm lấy, mở ra.

“Đây là gì thế?”

“Thịt khô, là cha mẹ em cố ý gửi từ dưới quê lên, em tặng cho chị và anh Cố nếm thử. Nếu anh chị cảm thấy ngon thì sau này em lại bảo nhà em gửi tiếp.”

Chu Giai Bội đã muốn tìm cơ hội trả ơn cho Diệp Ninh và Cố Phong từ lâu rồi, nhưng vẫn không có gì đáng giá để tặng cả, lần này gia đình cô ấy gửi đặc sản đến, cô ấy lập tức nghĩ đến bọn họ.

Diệp Ninh biết đối với một gia đình bình thường thì thịt khô là món ăn cực kỳ quý giá, nhìn đôi mắt thành khẩn của Chu Giai Bội, cô cũng không từ chối, mỉm cười nhận lấy.

“Nhớ cảm ơn chú và dì giúp chị nha.”

Chu Giai Bội vui vẻ cười híp mắt lại, sau đó mới nhớ đến chuyện quan trọng.

“Chị dâu, đạo diễn Trương nói nếu như chị không bận chuyện gì thì đi qua đó tìm anh ấy đó.”

Diệp Ninh hỏi: “Đạo diễn Trương có nói anh ấy tìm chị làm gì không?”

 
Bình Luận (0)
Comment