Mặt mày Mộng Kiều Nhụy đã nhăn lại thành một cục, mấy thứ này nói thì dễ lắm, nhưng làm lại không dễ như nói.
Chỉ là riêng việc không cần sợ Mục Văn Hạo, cô ta cũng đã làm không được rồi.
“Tôi đã hỏi thăm rồi, gần như ngày mười lăm tháng nào Mục Văn Hạo cũng đều sẽ đến viện dưỡng lão Phòng Đình ở huyện kế bên để làm nghĩa công, cô có thể lợi dụng cơ hội lần này.”
Diệp Ninh nhắc đến chuyện này thì lại cảm thấy có chút khinh thường, loại người làm ăn tàn nhẫn độc ác không hề có điểm giới hạn như Mục Văn Hạo đến viện dưỡng lão làm nghĩa công, đơn giản chỉ là muốn làm cho danh tiếng của anh ta trông có vẻ tốt đẹp một chút mà thôi.
“Được, tôi sẽ cố gắng làm anh ta nhìn thấy tôi.” Thật ra trong lòng Mộng Kiều Nhụy cũng không dám xác định lắm.
Diệp Ninh biết cô ta là một người phụ nữ thông minh, cũng nên biết phải làm như thế nào.
“Còn nữa, tôi nghe chị Dung nói cuối tháng này Mục Văn Hạo sẽ tham dự thương hội được tổ chức ở tỉnh thành, đến lúc đó tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, cô nhất định cũng phải xuất hiện ở hiện trường.”
Đây mới là đòn sát thủ của Diệp Ninh, cô đã hỏi rất rõ ràng rồi, thương hội là do quốc gia tổ chức, đến lúc đó còn có các lãnh đạo tỉnh thành cùng tham dự, sẽ được tổ chức rất hoành tráng.
Chỉ cần Mộng Kiều Nhụy chứng thực cô ta mới là vị hôn thê của Mục Văn Hạo ở trường hợp đó, cho dù sau này Mục Văn Hạo muốn quăng Mộng Kiều Nhụy thì cũng sẽ không quá dễ dàng.
Hai mắt Mộng Kiều Nhụy lập tức sáng lên, nhưng mà vài giây sau đã lập tức biến thành nỗi bất an và chần chờ.
“Làm như thế thì có chọc giận anh ta không?”
Hậu quả đó thật sự sẽ rất đáng sợ.
“Cầu phú quý trong nguy hiểm, cô có một tháng để chuẩn bị.” Diệp Ninh nói đến đây thì dừng.
Mộng Kiều Nhụy mím chặt khóe môi, nhanh chóng siết chặt nắm tay, đã có quyết định.
“Tôi làm!”
Ánh mắt của Diệp Ninh rất sâu, đầu tiên cô cần phải giúp Mộng Kiều Nhụy có thử đứng vững vị trí bên cạnh Mục Văn Hạo, sau đó lại tìm cơ hội tìm kiếm chứng cứ có thể làm Mục Văn Hạo sợ hãi.
TBC
Cửa sau của Hồng Hải.
Diệp Ninh từ bên trong đi ra, xe hơi vẫn dừng ở chỗ cũ chờ đợi, mà Mục Văn Hạo thì lười biếng dựa ở trước cửa xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-632.html.]
“Tôi có một món quà muốn tặng cho cô.”
Anh ta lập tức cản đường Diệp Ninh, hoàn toàn không thèm để ý đến việc Diệp Ninh có muốn nhìn thấy anh ta hay không.
Không đợi Diệp Ninh từ chối, một chuỗi chìa khóa đã trực tiếp xuất hiện trong tay của anh ta.
Diệp Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, hoàn toàn không hiểu anh ta đang muốn làm cái gì?
“Đây là chìa khóa của một căn tứ hợp viện ở đường Hoa Tây, hiện tại nó là của cô.”
Mục Văn Hạo ngông cuồng nói, sau đó chuẩn bị đưa chìa khóa cho Diệp Ninh.
Căn nhà này là do anh ta tỉ mỉ lựa chọn, cách rất gần đoàn văn công và Hồng Hải, quan trọng nhất là nó càng gần nhà anh đang ở hơn.
Nếu cô đã ly hôn với Cố Phong rồi, đương nhiên cần phải dọn ra ngoài.
Hiện tại Diệp Ninh cũng đã hiểu được, cô trực tiếp lui ra sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với anh ta.
“Tôi không cần nhà.”
Cô thật sự nghĩ có phải Mục Văn Hạo bị điên rồi không, cứ luôn làm mấy chuyện mà tự anh ta cảm thấy nó đúng.
“Sao lại không cần chứ, cô cần chỗ ở mà.” Mục Văn Hạo nói một cách đương nhiên.
Diệp Ninh híp mắt lại, thả chậm tốc độ nói chuyện: “Tôi có nhà rồi.”
Mục Văn Hạo cười khẽ nói: “Cô nói viện gia thuộc trong quân khu đó hả? Cái căn phòng chút xíu kia thật sự là quá chật hẹp, nghe lời tôi, mau dọn ra ngoài đi, cô có thể sống cuộc sống tốt hơn.”
Hiện tại anh ta chỉ thiếu bước trực tiếp nói ra cô và Cố Phong đã ly hôn, hoàn toàn không thích hợp ở lại nơi đó nữa.
Diệp Ninh dám khẳng định Mục Văn Hạo đã biết được chuyện của cô và Cố Phong, nếu không thì đang yên đang lành anh ta cũng sẽ không tự nhiên tặng nhà cho cô như thế.
Nhưng mà hiện tại chuyện này chỉ có cô, Cố Phong và các lãnh đạo trong đoàn biết được, Mục Văn Hạo nghe tin này từ đâu?
Nhận thấy cô đang nghi ngờ, Mục Văn Hạo không chút hoang mang thu chìa khóa lại.
“Hiện tại cô không muốn dọn đi cũng được thôi, căn nhà này tôi giữ giúp cô trước, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ cần nó thôi.”