“Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.”
Mục Văn Hạo chủ động mở cửa xe, nói với Diệp Ninh.
Diệp Ninh thậm chí lười đi mở miệng từ chối, lập tức đi lướt qua bên người anh ta.
Nụ cười trên mặt Mục Văn Hạo lập tức cứng lại.
Anh ta vừa định tiếp tục ngăn cô lại, nhưng mà lúc này một chiếc xe đạp ba bánh đột nhiên xuất hiện ở đầu hẻm nhỏ.
“Đồng chí, cô có muốn ngồi xe không?”
Người đạp xe ba bánh là một ông chú trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt mày hàm hậu, nhiệt tình hỏi Diệp Ninh.
Diệp Ninh gần như không hề do dự một giây nào, trực tiếp ngồi lên xe, nói địa chỉ của viện gia thuộc.
Mục Văn Hạo chỉ có thể bất lực nhìn Diệp Ninh rời đi, đáy mắt lóe lên ánh sáng, toát ra vẻ hung ác nham hiểm.
Không muốn rời khỏi nơi đó sao?
Anh ta cứ nhất định muốn làm cho cô và Cố Phong hoàn toàn không còn liên quan gì đến nhau đó!
Diệp Ninh ngồi trên xe ba bánh, gió đêm thổi quét qua gương mặt, làm tâm trạng bực bội của cô cũng dịu lại đôi chút.
Mục Văn Hạo càng ngày càng khó chơi, cô thật sự không thể xác định cô còn có thể đối phó với anh ta được bao lâu nữa.
“Đồng chí, cô làm việc ở Hồng Hải hả?”
Suy nghĩ của cô bị tài xế lái xe ngắt lời.
Diệp Ninh luôn giữ tâm thái đề phòng với người xa lạ, cho nên cũng không trả lời câu hỏi của đối phương.
TBC
Hình như tài xế lái xe ba bánh cũng không ngại, tiếp tục tự lo nói một mình: “Thật ra tôi cũng thường hay đến cửa Hồng Hải để kiếm khách, tôi sao, nuôi cả gia đình sáu người, lại chẳng có tài năng gì đặc biệt, chỉ có thể dựa vào đống sức khỏe này. Sau này nếu cô có yêu cầu thì nhớ tìm tôi chở về cho nhé.”
Tài xế lái xe ba bánh rõ ràng là rất thích nói chuyện, lúc sau cho dù Diệp Ninh có trả lời hay không, ông ấy đều tự lo báo cáo tình hình gia đình của mình ra hết tám chín phần mười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-633.html.]
“Bác tài, bác tên gì thế?” Cuối cùng Diệp Ninh cũng mở miệng hỏi.
“Tôi họ Thiệu, cô cứ gọi tôi là lão Thiệu là được.” Lão Thiệu nói không ngừng miệng, nhưng mà tốc độ đạp xe cũng không dừng lại, còn rất vững vàng.
Lão Thiệu líu ríu nói mãi không ngừng, chờ đến khi Diệp Ninh phản ứng lại thì xe ba bánh đã dừng lại trước cửa viện gia thuộc.
Diệp Ninh trả tiền, cảm ơn, sau đó đi vào trong viện gia thuộc.
Lão Thiệu đứng đó nhìn theo cô đi vào.
Chờ đến khi bóng dáng của Diệp Ninh hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Lão Thiệu mới đạp xe ba bánh quay trở về.
Đi ra không được bao xa, lập tức nhìn thấy một người đàn ông đứng ở ven đường, ông ấy chủ động dừng xe ba bánh nói với đối phương: “Cô ấy đã đi vào rồi, cô cứ yên tâm đi.”
Dưới ánh trăng, trên mặt Cố Phong còn đầy vết thương xanh xanh tím tím.
“Chú, cảm ơn chú nhiều.”
Lão Thiệu cười hắc hắc: “Có cái gì mà cảm ơn chú, chú cũng lấy tiền mà.”
“Vậy sau này sự an toàn của cô ấy phải giao cho chú rồi.” Cố Phong trịnh trọng nghiêm túc nhờ vả.
Lão Thiệu là do anh cố ý tìm đến, không phải tối nào anh cũng có thể đến Hồng Hải được, cho nên anh chỉ có thể dùng cách này.
“Yên tâm đi. Chú bảo đảm mỗi đêm đều sẽ đưa cô ấy an toàn quay về, nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn gì đó cũng sẽ liên lạc với cậu bất cứ lúc nào.” Lão Thiệu vỗ n.g.ự.c bảo đảm.
Trước kia Cố Phong từng giúp đỡ gia đình ông ấy, đừng nói là hiện tại anh có trả tiền, cho dù không trả tiền thì ông ấy cũng sẽ chăm sóc cho cô thật tốt.
Cố Phong gật đầu, cứ như thế, anh cũng có thể yên tâm một chút.
Mấy ngày tiếp theo đó, mỗi ngày Diệp Ninh đều chỉ đi tới đi lui giữa ba địa điểm đoàn văn công, Hồng Hải và viện gia thuộc.
Từ sau cái hôm Cố Phong từ đồn công an đón cô về đến bây giờ, cô không còn gặp được anh nữa.
Có phải đơn ly hôn đã được phê duyệt rồi không, có phải Cố Phong đã lấy được đơn ly hôn rồi không, cô cũng hoàn toàn không biết gì hết.