Trong một hai ngày ngắn ngủi, tin tức Diệp Ninh và Cố Phong ly hôn đã lan truyền khắp toàn bộ quân khu.
Mọi người đều khiếp sợ và tiếc nuối, đồng thời cũng có một số người bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Chủ yếu là vì hiện tại Diệp Ninh đã quá nổi tiếng.
Hiện tại Diệp Ninh hoàn toàn xứng đáng trở thành trụ cột của đoàn văn công, không chỉ có năng lực nghiệp vụ rất mạnh mà còn cực kỳ xinh đẹp.
Trước kia có rất nhiều người từng đến xem cô biểu diễn, cũng đều bắt đầu có ý đồ này.
Nhưng mà cô lại đã kết hôn, hơn nữa còn là quân hôn, đương nhiên chỉ có thể bỏ cuộc.
Nhưng hiện tại thì khác, cô đã ly hôn, lập tức làm cho vô số người hi vọng.
Cho nên hai ngày nay có vô số các loại xe hơi dừng lại trước cửa đoàn văn công.
Mà tình huống này làm cho tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Ninh, đều cảm thấy rất bất ngờ.
Lâm Thanh còn cố ý dặn dò cảnh vệ gác cổng, bảo bọn họ nhất định không thể cho người ngoài tùy tiên đi vào.
“Đoàn trưởng, bên ngoài toàn là xe, không chỉ ảnh hưởng đến việc đi lại của các người dân xung quanh mà đến cả mấy người chúng ta muốn ra vào cũng gặp vấn đề. Chúng ta phải nghĩ cách giải quyết mới được.”
Hà Khôn ngồi trong văn phòng kêu ca, anh ta thật sự không ngờ có một ngày đoàn văn công sẽ nổi tiếng đến thế, lại còn sẽ xuất hiện tình huống này nữa.
Lâm Thanh cũng hơi đau đầu, chị ấy cũng làm gì có cách giải quyết chứ, hiện tại mấy chiếc xe đang chặn đường ở bên ngoài cũng không phải của người trong quân khu, gần như đại đa số đều là các thương nhân và doanh nhân khá nổi tiếng.
Bọn họ rõ ràng đều là vì Diệp Ninh nên mới đến, cho dù đuổi cũng đuổi không được.
Reng reng reng.
Lúc này điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Lâm Thanh cầm ống nghe nói: “Tôi là Lâm Thanh.”
...
Không biết bên kia nói cái gì, gương mặt Lâm Thanh lập tức xụ xuống, không biết phải nói cái gì.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-637.html.]
“Chúng tôi vẫn còn đang xác minh tình huống của Diệp Ninh, cho dù cô ấy thật sự ly hôn thì cũng sẽ không có ý định này nhanh như thế, anh tạm thời đừng suy nghĩ đến chuyện này.”
Giọng điệu nói chuyện của chị ấy cũng không tính quá thân thiên, qua loa vài câu vội vàng cúp máy.
Khóe miệng của Hà Khôn liên tục run rẩy, không cần hỏi cũng biết là có chuyện như thế nào.
Sáng sớm hôm nay điện thoại trong văn phòng của anh ta cũng sắp bị gọi hư luôn rồi, đều là các lãnh đạo chưa có vợ trong quân khu, tất cả đều đang hỏi thăm tình huống của Diệp Ninh.
“Những người này cũng thật là, chúng ta là đoàn văn công chứ không phải cơ sở giới thiệu hôn nhân. Hơn nữa cũng chỉ có một mình Diệp Ninh mà thôi, vậy mà lại có thể làm nhiều người như thế nhớ thương, tôi cảm thấy không bằng mở một hội kén rể cho Diệp Ninh luôn cho rồi.”
Hà Khôn nói thế đương nhiên chỉ là vì giận quá mà thôi, nhưng mà sau này nếu mỗi ngày đều chỉ như thế thì ai cũng không chịu được.
Lâm Thanh vô cùng bất đắc dĩ nói: “Càu nhàu cũng không có tác dụng gì, đi bước nào tính bước đó.”
Đội nhạc khí.
Sảnh luyện tập vốn dĩ rất rộng rãi, hiện tại lại bị bày đầy bó hoa, cho nên khi Từ Minh Vũ đi vào, bị mùi phấn hoa huân cho liên tục hắt hơi.
“Sao lại nhiều hoa thế? Hắt xì!”
Tuy rằng hiện tại đúng là mùa xuân về hoa nở, nhưng cũng không đến mức khoa trương như thế.
“Đây đều là do mấy người bên ngoài tặng cho Diệp Ninh.”
Mọi người đồng thanh nói.
Từ Minh Vũ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, đảo mắt nhìn quanh mấy người một vòng cũng không thấy Diệp Ninh đâu.
“Diệp Ninh đâu rồi?”
Trịnh Thư Vân trả lời: “Cô ấy đi qua chỗ đạo diễn Trương rồi.”
Lúc Diệp Ninh đi ra ngoài chỉ nói một câu như thế, còn việc cụ thể đi làm cái gì, cô ấy cũng không rõ lắm.
Từ Minh Vũ lại biết, sau đó nhíu mày nhìn những bó hoa này.
Trong sảnh luyện tập đặt nhiều hoa như thế, tuy rằng nhìn rất xinh đẹp, nhưng cũng rất dễ phân tán lực chú ý.
“Mọi người cùng nhau dọn mấy bó hoa này đến phòng để đồ trước đi, sau đó chúng ta lại bắt đầu tập luyện.”