Diệp Ninh hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Chủ nhiệm Hà bảo cô đến văn phòng của anh ấy, cụ thể là có chuyện gì thì anh ấy không có nói.”
TBC
Diệp Ninh nghe Từ Minh Vũ nói xong, không dám chậm trễ nữa, dù sao thì Hà Khôn chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm cô.
Vài giây sau, Diệp Ninh đã đi đến trước cửa văn phòng Hà Khôn.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vừa mới vang lên, cửa phòng đã mở ra, Hà Khôn mỉm cười xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Ninh.
“Diệp Ninh, cô đến rồi à, mau mời vào!”
Anh ta nhiệt tình tiếp đón.
“Chủ nhiệm Hà, anh tìm tôi có việc gì thế?” Diệp Ninh hỏi, sau đó mới phát hiện trong văn phòng còn có người khác.”
“Diệp Ninh, để tôi giới thiệu với cô. Đây là Triệu Chu Thành, đoàn trưởng Triệu của đoàn số sáu thuộc quân đoàn số năm.
Hà Khôn giới thiệu xong, Triệu Chu Thành từ trên ghế đứng lên, quan sát Diệp Ninh từ trên xuống dưới, sau đó lộ ra nụ cười hài lòng.
Diệp Ninh nhìn người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ở trước mặt, lễ phép chào hỏi.
“Chào đoàn trưởng Triệu.”
Sau khi nói xong, cô lại khó hiểu nhìn về phía Hà Khôn.
“Chủ nhiệm Hà, nếu anh đang có khách thì lát nữa tôi sẽ đến sau.”
Hà Khôn lập tức giải thích nói: “Không cần, đoàn trưởng Triệu đến đây để tìm cô.”
“...”
Lúc này Diệp Ninh mới để ý đến ánh mắt của Triệu Chu Thành khi nhìn về phía cô, một suy nghĩ hoang đường đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Đừng có nói là giống như những gì cô đang nghĩ đó nha?
Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-677.html.]
Hà Khôn vô cùng biết điều nói: “Đoàn trưởng Triệu, anh và đồng chí Diệp Ninh nói chuyện với nhau đi, tôi đi ra ngoài trước.”
Triệu Chu Thành gật đầu.
Hà Khôn cố ý ngó lơ ánh mắt của Diệp Ninh, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chờ đến khi đi ra ngoài rồi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cũng không còn cách nào khác, tuy rằng Triệu Chu Thành có hơi già thật, nhưng thân phận của người ta lại rành rành ra đó.
Hôm nay Triệu Chu Thành đột nhiên đến đoàn văn công còn chỉ đích danh nói muốn gặp Diệp Ninh, anh ta ngoại trừ đồng ý ra thì cũng chỉ có thể gật đầu.
Nhưng mà mấy lãnh đạo này cũng thật là, rõ ràng mình đã già khú rồi, vậy mà vẫn còn tơ tưởng đến mấy cô gái trẻ như hoa như ngọc.
Trong văn phòng, bởi vì Hà Khôn đã rời đi, Diệp Ninh lập tức hiểu ngay, sau đó hối hận đến xanh cả mặt, nếu biết trước như thế thì cô đã không đến đây rồi.
“Cô ngồi đi.” Triệu Chu Thành vẫn bày ra tư thế lãnh đạo.
Mặt Diệp Ninh lạnh tanh ngồi xuống.
“Đồng chí Diệp Ninh, tôi đã biết rõ tình huống của cô, tôi cực kỳ hài lòng về cô. Sau đây tôi sẽ giới thiệu thông tin của mình.” Giọng điệu của Triệu Chu Thành vô cùng kiên quyết, không giống như đang đi xem mắt mà càng giống như đi theo quy trình hơn.
“Tôi tên Triệu Chu Thành, năm nay bốn mươi hai tuổi, ly hôn được tám năm. Có hai đứa con trai, một đứa hai mươi tuổi, một đứa mười tám tuổi. Con trai cả năm nay đã đi làm, tạm thời con trai nhỏ đang sống cùng với mẹ. Bình thường tôi không có thói xấu gì, cơ thể vô cùng khỏe mạnh.”
Triệu Chu Thành giới thiệu rành mạch trôi chảy, hơn nữa còn cực kỳ có khí thế.
Diệp Ninh rũ mắt, làm đối phương không nhận ra được cảm xúc hiện tại của cô.
“Hiện tại tôi đang là cấp chính đoàn, trước kia cũng có không ít người giới thiệu đối tượng cho tôi, nhưng mà đều bị tôi từ chối. Tuy rằng cô vừa mới ly hôn không lâu, nhưng tôi cũng không chê. Sau khi cô gả cho tôi rồi, có thể tiếp tục ở lại đoàn văn công làm việc, đương nhiên cô cũng có thể ở nhà chỉ phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày của tôi thôi.”
Cơ bắp trên khóe miệng của Diệp Ninh hơi run rẩy, ngay từ đầu cô cũng không muốn trả lời, nhưng mà cái kiểu tự nói tự quyết định của Triệu Chu Thành làm cô không nhịn được nữa.
“Đầu tiên, cảm ơn đoàn trưởng Triệu đã đánh giá cao, nhưng mà...”
“Tuy rằng tuổi tác và thân phận của chúng ta có chênh lệch, nhưng tôi không để ý đến những yếu tố bên ngoài kia. Nếu sau khi kết hôn cô muốn có con thì tôi cũng không có ý kiến gì.” Triệu Chu Thành không có ý định muốn nghe Diệp Ninh nói chuyện, bày ra thái độ vô cùng đương nhiên.
“Ha hả.” Diệp Ninh cười mỉa.
Cuối cùng Triệu Chu Thành cũng chịu tạm dừng lại, không hiểu vì sao cô lại cười?