Hôm sau.
Diệp Ninh dậy sớm dọn dẹp đồ đạc.
Căn phòng hai mươi mét vuông ở thì cảm thấy không quá lớn, nhưng mà khi bắt tay vào dọn rồi mới thấy trong đây có không ít đồ.
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên ngắt ngang động tác của Diệp Ninh.
“Ai thế?”
Hơi thở của cô có hơi hỗn loạn.
Cô cũng không có nói cho mấy người trong đại viện rằng hôm nay cô muốn chuyển nhà, chủ yếu là không muốn để hàng xóm biết, nếu không đến lúc đó chắc chắn lại phải lưu luyến không nỡ nói lời chào tạm biệt.
Cốc cốc cốc.
Người bên ngoài không trả lời mà lại tiếp tục gõ cửa.
Diệp Ninh chỉ đàn buông đồ trong tay xuống, đi đến cửa, mở cửa ra.
Khi cô nhìn thấy người đứng bên ngoài là Cố Phong, cô trực tiếp ngẩn người.
“Sao anh đã về rồi?”
Lần trước khi anh dọn đi, anh đã nói là sẽ không về nữa.
Cố Phong bình tĩnh nói: “Hôm nay là cuối tuần, anh cảm thấy em sẽ ở nhà, cho nên đến đưa cho em một thứ.”
Diệp Ninh khó hiểu hỏi: “Đưa cái gì chứ?”
Cố Phong không trả lời, ánh mắt lại lướt qua người cô, nhìn vào trong phòng.
Lúc này Diệp Ninh mới ý thức được bọn họ còn đang đứng ở bên ngoài nói chuyện: “Mời vào.”
Cố Phong cũng không khách sáo, bước nhanh vào trong.
“Anh muốn đưa cái gì cho tôi?” Diệp Ninh tiếp tục hỏi.
Cố Phong mở túi quân trang, cầm giấy xác nhận ly hôn ra nói: “Cái này.”
Diệp Ninh lập tức cầm lấy, giấy xác nhận ly hôn ở thời đại này chỉ là một tờ giấy mỏng, bên trên có ấn dấu mộc đỏ thẫm.
Nhìn giấy xác nhận ly hôn trong tay, trong lòng cô ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
Cuối cùng, cô cũng thành người tự do rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-680.html.]
Từ nãy đến giờ Cố Phong vẫn luôn để ý đến từng biểu tình nhỏ nhất trên mặt cô, có chút thất vọng khi không nhìn thấy cô lộ ra vẻ lưu luyến hay khó chịu.
Anh nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.
“Em đang định chuyển nhà sao?”
Anh buộc bản thân nhìn về đống hành lý đang đóng gói, phân tán lực chú ý của bản thân đi.
Diệp Ninh gật đầu, sau đó bỏ giấy xác nhận ly hôn vào túi tiền cô luôn mang theo bên người.
“Đúng vậy, trong đoàn phân cho tôi một căn nhà, tôi muốn nhanh chóng dọn qua đó.”
“Vừa lúc sáng nay anh cũng không có chuyện gì làm, để anh giúp em.” Cố Phong cũng không kinh ngạc, cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên.
Diệp Ninh gần như theo bản năng từ chối: “Cũng không có bao nhiêu đôi, tôi làm một mình là được.
Hiện tại giữa hai người bọn họ thật sự không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
TBC
Nhưng Cố Phong đương nhiên sẽ không nghe lời cô, đã bắt đầu làm việc rồi.
“Em muốn mang mấy thứ này đi hết sao?”
Diệp Ninh nhìn mớ nồi chén gáo bồn mà anh chỉ, không xoắn xuýt nữa.
“Ừ.”
Có người giúp đúng là sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Cố Phong làm việc rất nhanh nhẹn, liên tục xác nhận với Diệp Ninh xem cái gì cần đóng gói mang đi, cái gì thì trực tiếp vứt bỏ.
Hai người cứ thế mà phân công nhau làm việc.
Cho dù có Cố Phong giúp nhưng bọn họ vẫn phải dọn dẹp hơn một tiếng đồng hồ mới có thể đóng gói xong hết tất cả những thứ cần mang đi.
Trán Diệp Ninh toát mồ hôi, nhìn mấy cái rương lớn lớn bé bé và túi xách, cảm thán nói: “Không ngờ lại có nhiều thứ đến thế.”
Cố Phong cười nói: “Cũng không nhiều mà. Xe của anh đậu dưới đầu, để anh dọn mấy thứ này xuống trước đã.”
“Anh thật đúng là mưa đúng lúc.” Diệp Ninh thuận miệng cảm thán.
Nếu không phải anh đột nhiên đến đây, cô dọn dẹp một mình chắc phải tốn hết cả một buổi sáng, càng miễn bàn đến việc phải tìm xe chở đồ đến nơi ở mới.
“Vừa khéo mà thôi.” Cố Phong cũng rất tùy ý, trực tiếp khiêng cái rương lớn nhất, cũng là cái nặng nhất lên.
Diệp Ninh không nghi ngờ anh, dù sao thì cô chưa từng nói cho người quen biết chuyện hôm nay cô sẽ chuyển nhà.
Nhìn cơ bắp săn chắc và gân xanh loáng thoáng hiện lên bên dưới ống tay áo của Cố Phong, thật sự là tràn ngập cảm giác bạn trai.