Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 684

Cố Phong đứng ở một bên, như cười như không nhìn cô.

“Em mệt rồi đúng không? Muốn ăn cái gì nào, anh đi ra ngoài mua về.”

Diệp Ninh chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu lên suy nghĩ.

“Anh mới là người mệt nhất ngày hôm nay đó, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”

Hôm nay anh đã bao thầu hết tất cả những công việc thể lực, nếu không có anh, một mình cô chắc chắn làm không được.

Cho nên cô muốn mời anh ăn một bữa no nê.

Cố Phong trêu chọc quan tâm nói: “Em còn đi xuống lầu nổi không?”

Diệp Ninh lập tức từ trên giường đứng bật dậy, lại khôi phục sức sống.

“Anh đừng có xem thường tôi.”

“Ha ha.” Cố Phong cười sung sướng, anh rất hiếm khi nào nhìn thấy cô hoạt bát như thế nói: “Đi thôi.”

Diệp Ninh chọn một tiệm cơm ở bên ngoài gần đó, hơn nữa lúc bọn họ đến thì vừa lúc là giờ cơm, trong ngoài đều ngồi đầy khách.

Muốn kiếm phòng riêng ngồi đương nhiên không thể rồi, bọn họ chọn đại một vị trí trong góc ngồi xuống.

Diệp Ninh ngửi được mùi cơm, bụng trực tiếp sôi lên.

Cô gọi bốn món đồ ăn và một canh, ngay lúc cô cảm thấy có lẽ còn chưa đủ thì đã bị Cố Phong cản lại.

“Đủ rồi.”

“Được rồi, chờ thiếu lại gọi thêm cũng được.” Lúc này Diệp Ninh mới dừng lại.

Tốc độ lên món cũng rất nhanh, Diệp Ninh há to miệng bắt đầu ăn uống.

Từ sau khi cô giảm béo thành công đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Cố Phong nhìn thấy cô ăn ngấu nghiến như thế, xem ra cô thật sự rất đói bụng.

TBC

“Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”

Lúc này, ánh mắt của Cố Phong khi nhìn về phía cô dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.

Diệp Ninh vừa ăn vừa mời anh: “Anh cũng ăn đi, ngon lắm đó.”

Cố Phong đáp, nhưng mà so với việc tự mình ăn cơm thì anh cảm thấy nhìn cô ăn sẽ làm anh càng thỏa mãn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-684.html.]

“Hôm nay may mà có anh giúp, tôi lấy nước thay rượu, mời anh một ly.”

Tâm trạng của Diệp Ninh cũng không tệ lắm, bưng ly nước lên.

Cố Phong thì lại hoàn toàn phối hợp cô.

Mỗi một động tác lời nói của hai người đều bị mấy người ngồi ở một bàn cơm cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng.

Tuy rằng bọn họ chỉ ăn mặc quần áo bình thường, nhưng lời nói cử chỉ rõ ràng là thuộc về người tham gia quân ngũ.

Bốn người ngồi trên bàn đó đều để ý đến bên phía Diệp Ninh và Cố Phong, sau đó hạ giọng nói nhỏ với nhau.

“Bên kia là doanh trưởng Cố với Diệp Ninh đúng không?”

“Đúng vậy, không nhầm đâu.”

“Không phải bọn họ đã ly hôn rồi sao? Sao bây giờ còn ăn cơm chung với nhau nữa, hơn nữa trông có vẻ tình cảm cũng khá tốt mà?”

“Tôi biết nè.”

“Biết cái gì thế?”

“Mấy ngày nay số người trong quân khu theo đuổi Diệp Ninh đều đã xếp hàng dài rồi, nhưng Diệp Ninh đều không thèm nhìn đến. Với lại tôi còn nghe nói ngày hôm qua đoàn trưởng Triệu Triệu Chu Thành của đoàn số sáu cũng đến đoàn văn công xem mắt. Mấy anh đoán xem kết quả như thế nào?”

“Đừng có úp úp mở mở nữa, mau nói đi, kết quả thế nào?”

“Kết quả là lúc đoàn trưởng Triệu từ trong đoàn văn phòng đi ra mặt mày tái mét, không thèm nhắc đến chuyện đi coi mắt nữa.”

Người nói chuyện nói xong, tất cả những người khác trên bàn cơm đều cố nhịn cười.

“Bị Diệp Ninh chọc tức đúng không?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không biết được, dù sao cũng chứng minh Diệp Ninh không muốn tìm người mới. Mấy anh nhìn bây giờ đi.”

Người đàn ông kia lại liếc nhìn về phía bàn của Cố Phong và Diệp Ninh.

“Có một số việc không phải đã quá rõ ràng rồi sao?”

“Vậy sao hai người bọn họ còn ly hôn chứ?”

“Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây? Đó là chuyện nhà của hai vợ chồng người ta, chúng ta là người ngoài, bớt xía vào thì tốt hơn, nếu không sẽ trở thành trò cười giống như đoàn trưởng Triệu đó.”

Bên này nói chuyện rôm rả, Diệp Ninh ở bên kia cũng cảm nhận được khác thường.

“Cố Phong, anh có quen mấy người bên kia không? Hình như bọn họ cứ nhìn chúng ta mãi đó.”

 
Bình Luận (0)
Comment