Cố Phong nhìn theo tầm mắt của Diệp Ninh, sau đó lắc đầu.
“Không quen. Nhưng mà trông thì rất giống như người trong bộ đội.”
Chuyện này cũng không có gì lạ cả, nơi này cách đại viện quân khu không xa, có quân nhân đến đây ăn cơm cũng rất bình thường.
“Không quen thì thôi, có lẽ là do tôi quá nhạy cảm thôi.” Diệp Ninh cố ý nói như thế.
Nếu không phải người Cố Phong quen biết, lại liên tục nhìn về phía bọn họ, vậy cũng chỉ có một khả năng duy nhất.
Đó chính là bởi vì cô...
Cố Phong hỏi: “Có cần anh đi hỏi thử không?”
“Không cần, dù sao chúng ta cũng sắp ăn xong rồi.” Diệp Ninh cũng không muốn trêu chọc phiền phức.
Cố Phong nghe cô nói như thế cũng đành thôi.
Vài phút sau, hai người cùng nhau buông chén đũa xuống.
Diệp Ninh còn chuẩn bị đi tính tiền, nhưng lại bị Cố Phong giành trước.
“Em khách sáo với anh làm gì chứ, chỉ là một bữa cơm thôi mà.”
Diệp Ninh dở khóc dở cười: “Tôi đang định cảm ơn anh mà.”
Cố Phong trông có vẻ khá tùy ý nói: “Vậy để lần sau đi, coi như em nợ anh một bữa cơm.”
Diệp Ninh không có ý kiến gì.
Chờ hai người ra khỏi tiệm cơm thì ánh trăng bên ngoài đã chiếu khắp đường nhỏ.
Cố Phong lái xe đến đây, sau khi Diệp Ninh lên xe lập tức không nói gì nữa.
Từ tiệm cơm đến đại viện quân khu chỉ cần lái xe bảy tám phút, chờ xe dừng lại trước lầu thì Diệp Ninh đã nhắm mắt lại ngủ mất rồi.
Cố Phong khẽ gọi: “Tiểu Ninh?”
Diệp Ninh vẫn không nhúc nhích, rõ ràng là đã ngủ say rồi.
Cố Phong tắt máy xe, cũng không gọi cô dậy nữa mà cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào phần mặt nghiêng của cô.
Không biết giữ tư thế này suốt bao lâu, Cố Phong cũng chậm rãi nhắm mắt lại...
Hôm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-685.html.]
“A~”
Diệp Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn trần nhà có chút xa lạ trên đầu, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.
Chờ đến khi toàn bộ lý trí quay về đại não, cô mới ý thức được cô đang ngủ ở nhà mới, nằm trên cái giường mới.
Ký ức vẫn còn dừng lại ở cảnh ra khỏi tiệm cơm với Cố Phong vào tối hôm qua, sau đó cô lên xe đã ngủ mất.
“Mình ngủ say đến mức này sao?”
Chắc chắn là Cố Phong ôm cô lên lầu, động tác lớn như thế mà cô vẫn không hề tỉnh lại sao?!
Cô gần như theo bản năng nhìn về phía quần áo trên người.
Ngoại trừ áo khoác được cởi ra ra, những thứ khác đều bình an mà mặc trên người cô.
Cô giơ tay vỗ nhẹ vào đầu, quăng mớ suy nghĩ lung tung kia đi.
Sao Cố Phong lại có thể làm ra loại chuyện này được chứ.
Sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn, Diệp Ninh vươn vai đi xuống giường.
Bên ngoài cửa sổ đã đầy ánh nắng sáng sủa, cô mở cửa sổ ra, bầu không khí trong lành mát mẻ ập đến.
Khác với bầu không khí lộn xộn lúc sáng sớm ở nơi ở cũ, nơi này có vẻ rất im lặng.
Diệp Ninh đứng ở bên cạnh cửa sổ trong chốc lát, làm quen với hoàn cảnh mới, sau đó mới phát hiện có một tờ giấy được đặt trên bàn trà trong phòng khách.
“Em ngủ say quá nên anh không gọi em dậy. Anh về bộ đội, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”
TBC
Tuy rằng không ký tên người gửi, nhưng ngoại trừ Cố Phong ra thì cũng không có ai khác nữa.
Ánh mắt Diệp Ninh dịu dàng nhìn tờ giấy, tưởng tượng đến cảnh Cố Phong viết tờ giấy này.
Tuy rằng chuyện ngày hôm qua chỉ là một lần trùng hợp, nhưng anh thật sự đã giúp cô rất nhiều thứ.
Một lúc sau, cô thu hồi suy nghĩ lại, sau đó mới phát hiện căn phòng này cũng đã được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp rồi.
Bởi vì ngày hôm qua thời gian có hạn, đồ đạc trong bếp cũng chỉ tùy ý chất một đống với nhau, nhưng mà hiện tại chén đũa cơm cơm đều đã đặt ở nơi chúng nó nên ở, hoàn toàn không cần phải sắp xếp lại lần nữa.
Diệp Ninh lập tức đi đến căn phòng ngủ còn lại, cô đặt bàn sách trong đó, dự định biến nó thành phòng sách.
Không chỉ có gia cụ đã được bày biện gọn gàng mà đến cả ống đựng bút đặt trên bàn cũng được lau sạch bụi.
Không cần hỏi cũng biết ngay chắc chắn là tối hôm qua Cố Phong tranh thủ lúc cô ngủ dọn dẹp lại.