Chiều tối, Diệp Ninh vẫn dựa theo lời hứa với Cố Phong, gọi điện thoại về ký túc xá của anh.
Mới đổ chuông một tiếng, điện thoại đã được kết nối.
Tốc độ nhanh đến mức làm Diệp Ninh cảm thấy có phải Cố Phong đang ngồi canh bên cạnh điện thoại hay không?
“Tôi đến rồi, đang ở trong nhà nghỉ của quân khu.”
Cố Phong lập tức hỏi: “Số điện thoại phòng là bao nhiêu.”
Máy bàn hiện tại cũng không có công năng hiển thị số điện thoại gọi đến, cho nên Cố Phong đương nhiên không biết số điện thoại ở bên Diệp Ninh.
Diệp Ninh biết anh hỏi số điện thoại là để tiện cho việc liên lạc, nhưng hình như là dựa theo mối quan hệ hiện tại của bọn họ, cũng không cần thiết phải liên lạc thường xuyên với nhau.
Hơn nữa cô chỉ ở lại kinh thành khoảng nửa tháng là sẽ quay về ngay.
Tuy rằng trong lòng cô nghĩ như thế, nhưng vẫn báo số điện thoại cho anh biết.
Cố Phong không chỉ hỏi số điện thoại mà còn cẩn thận hỏi số phòng của cô, sau đó lại dặn dò một lúc lâu mới chịu cúp máy.
Buông ống nghe xuống, Diệp Ninh vẫn cứ nhíu chặt mày không chịu thả lỏng.
Cô đồng ý nói cho Cố Phong biết mấy thông này là bởi vì cô cảm thấy tuy rằng bọn họ đã không còn là vợ chồng, nhưng mối quan hệ giữa đôi bên vẫn thân thiết hơn bạn bè rất nhiều nhiều.
Nhưng mà hình như là từ sau khi ly hôn, Cố Phong ngược lại bắt đầu chủ động với cô càng nhiều hơn thì phải.
Người đàn ông này thật sự quá khó hiểu, người nhất quyết đòi ly hôn là anh, hiện tại người liên tục lấy lòng cô vẫn cứ là anh.
Ai cũng nói suy nghĩ của phụ nữ rất khó đoán, thì ra suy nghĩ của đàn ông cũng như thế.
Ký túc xá doanh số ba.
TBC
Cố Phong buông ống nghe xuống, gương mặt cứng rắn lạnh nhạt lộ ra chút ý cười.
Không ngờ Diệp Ninh sẽ thật sự gọi điện thoại báo bình an với anh, hình như còn chịu nghe hết tất cả những lời dặn dò của anh, cho nên thật ra đối với cô, anh cũng không phải hoàn toàn là người không có bất cứ quan hệ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-695.html.]
Anh vẫn còn có cơ hội để bắt đầu lại lần nữa.
Hôm sau.
Diệp Ninh và Trương Quốc Trụ cùng nhau đi ra ngoài.
Trương Quốc Trụ đi tìm Ngô Thu Á, mà Diệp Ninh thì đi thẳng đến nhà xuất bản ảnh âm kinh thành.
Chờ Diệp Ninh đến nơi thì Lý Tử Hằng đã đứng trong sảnh chờ, nhìn thấy cô đến, anh ta nhiệt tình bước ra đón.
“Tôi đưa cô đến phòng thử giọng trước.”
Diệp Ninh có chút kinh ngạc, không phải nên đi ký hợp đồng hợp tác trước sao?”
Tuy rằng trong lòng cô có hơi khó hiểu, nhưng vẫn đuổi kịp bước chân của Lý Tử Hằng.
Chờ đến khi bọn họ đi vào phòng thử giọng rồi, ngoại trừ những nhân viên làm việc ở nơi đó ra, bên trong còn có hai cô gái cũng trạc tuổi Diệp Ninh.
Diệp Ninh âm thầm quan sát hai người bọn họ.
“Mọi người đều ngồi xuống đi, tất cả đã đến đông đủ rồi, tiếp theo đây chúng ta có thể bắt đầu thử giọng.” Lý Tử Hằng giống như thay đổi thành một người khác, không còn hiền hòa nữa, trở nên vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp.
“Khoan đã.” Một cô gái trong số đó lộ ra vẻ mặt khó hiểu mở miệng hỏi: “Chủ nhiệm Lý, không phải anh nói là sẽ phát hành băng từ cho tôi sao? Vậy hai người bọn họ là thế nào?”
Cô gái kia vừa hỏi vừa dùng ánh mắt khó chịu nhìn về phía Diệp Ninh và cô gái còn lại.
Diệp Ninh cũng lập tức hiểu được gì đó, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Có lẽ bọn họ sẽ không phát hành ba cuốn băng từ cùng một lúc, nhưng hiện tại nơi này lại có ba vị ca sĩ.
Một là chọn một trong ba, hai là ba người cùng nhau thu âm một cuốn băng từ.
Cho dù là cái nào thì từ trước đến giờ Lý Tử Hằng cũng chưa bao giờ nói đến.
Nhìn thái độ của cô gái vừa mới lên tiếng thì hình như cô ta cũng không biết gì về chuyện này.
Cô gái còn lại cũng mất kiên nhẫn, nghiêm mặt hỏi ngược lại: “Đúng vậy, chủ nhiệm Lý, đây rốt cuộc là có chuyện gì?”