Không chỉ Lý Tử Hằng ngơ ngẩn mà đến cả Trương Quốc Trụ cũng nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, hoàn toàn không ngờ cô sẽ trả lời như thế.
Tiếng còi xe lửa vang lên, bóng dáng đang đứng thẳng ở bên ngoài trạm của Cố Phong cũng chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của ba người.
“A, ha hả.” Lý Tử Hằng xấu hổ mỉm cười, vậy mà lại không hề nghi ngờ gì về tính chân thật của những lời Diệp Ninh vừa mới nói.
Bởi vì anh ta biết chuyện Diệp Ninh và Cố Phong ly hôn là do Mục Văn Hạo âm thầm giở trò ở phía sau, cho nên xét từ căn bản thì Diệp Ninh thật sự kỡn ly hôn.
“Diệp Ninh, cô cũng đừng quá đau lòng, hơn nữa tôi cảm thấy doanh trưởng Cố cũng không phải là không có tình cảm gì với cô.” Trương Quốc Trụ thật lòng an ủi cô.
Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh trả lời: “Tôi không đau lòng.”
Cô đã tái hiện lại thành công cái gì gọi là dùng một câu nói để chấm dứt đề tài câu chuyện.
Lần đầu tiên Lý Tử Hằng cảm nhận được Diệp Ninh rất khó ở chung.
Người phụ nữ này không chỉ thông minh đến đáng sợ, hơn nữa tính cách còn thuộc dạng ngoài lạnh trong cũng lạnh nốt.
Đến lúc này anh ta mới biết thì ra Mục Văn Hạo lại thích kiểu người như thế này.
Ba người hoàn toàn im lặng, bước lên hành trình đi về phía bắc.
Mà lúc này, Mục Văn Hạo vốn dĩ đã chuẩn bị chạy đến ga tàu hỏa lại bị buộc phải xuất hiện ở phòng ca múa Hồng Hải.
Giờ này là giờ phòng ca múa đóng cửa nghỉ ngơi, công an lại đột nhiên đến đòi kiểm tra.
Người phụ trách của phòng ca múa đã cố gắng ứng phó rồi, nhưng đội trưởng dẫn đội cứ nằng nặc đòi gặp Mục Văn Hạo cho bằng được.
Người phụ trách không còn cách nào, chỉ có thể liên lạc cho Mục Văn Hạo chạy đến đây.
Mục Văn Hạo bị quấy rầy kế hoạch, tâm trạng đương nhiên là chẳng vui vẻ gì, còn tưởng rằng bọn họ đã nắm thóp được điểm yếu gì của anh ta, cho nên mới dám làm việc không thèm sợ hãi gì đến thế.
TBC
Nhưng mà anh ta lại không ngờ được rằng, chờ đến khi anh ta chạy đến nơi, tên đội trưởng kia chỉ hỏi vài câu tượng trưng cho có lệ, sau đó thu đội rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-694.html.]
Mục Văn Hạo cảm giác như bị đối phương chơi cho một vốn lại càng nổi trận lôi đình, muốn chạy đến ga tàu hỏi thì cũng đã muộn rồi...
Đã năm tháng trôi qua kể từ cái ngày đoàn văn công vào kinh thành biểu diễn.
Năm tháng, lại giống như một cái chớp mắt.
Chờ Diệp Ninh lại đặt chân lên nền đất của kinh thành, cô cảm thấy vừa lạ lại vừa quen.
“Diệp Ninh, cô thật sự không cần công ty sắp xếp nơi ở cho cô sao?” Lý Tử Hằng liên tục xác nhận lại với Diệp Ninh.
Diệp Ninh sắp sửa ký hợp đồng với công ty, công ty có nghĩa vụ cung cấp nơi ở cho ca sĩ tiềm năng, hơn nữa cô muốn hoàn thành việc thu băng từ thì ít nhất cần nửa tháng, hoàn cảnh nơi ở nhất định phải được bảo đảm mới được.
“Không cần, tôi và đạo diễn Trương ở trong nhà nghỉ của quân khu là được rồi.”
Lần này ngoại trừ việc hợp tác với công ty âm ảnh ra, Diệp Ninh còn phải tham dự công việc bên Ngô Thu Á nữa, ở lại nhà nghỉ trong quân khu vừa an toàn lại còn tiện.
Nghe Diệp Ninh nói thế, Lý Tử Hằng cũng không hỏi tiếp nữa.
“Vậy tôi về công ty báo danh trước, tám giờ sáng mai cô đến đây tìm tôi ký hợp đồng.”
Diệp Ninh gật đầu đồng ý, chào tạm biệt Lý Tử Hằng, sau đó mới đi vào nhà nghỉ chung với Trương Quốc Trụ.
Chờ cô vào nhà nghỉ rồi, hai người lấy hồ sơ chứng minh công việc ra, nhanh chóng xử lý việc vào ở.
“Thật không ngờ chúng ta lại quay về nơi này nhanh như thế.” Trương Quốc Trụ ở hành lang nhịn không được cảm thán.
Ánh mắt Diệp Ninh hơi sâu, nghĩ đến những chuyện từng xảy ra ở kinh thành lần trước, thật sự giống như đã trải qua mấy đời.
“Hi vọng lần này chúng ta đều có thể có tiến triển thuận lợi.” Những lời này là Trương Quốc Trụ nói với Diệp Ninh.
Công việc bên Ngô Thu Á thì chắc là không có vấn đề gì rồi, nhưng việc hợp tác với công ty ảnh âm, thu băng từ, Diệp Ninh chắc chắn là chưa có kinh nghiệm gì, còn cần phải chậm rãi làm quen và tập luyện mới được.
Diệp Ninh đương nhiên cũng hi vọng như thế, cô đang tràn ngập chờ mong đối với những công việc sắp tới.