Tuy rằng chỉ có một cái tên, nhưng vẫn làm Lý Tử Hằng thay đổi sắc mặt, hiển nhiên anh ta cũng biết mối quan hệ giữa Cố Phong và Diệp Ninh.
Nhưng mà anh ta nhanh chóng hoàn hồn, không lộ ra bất cứ vẻ khác thường gì.
“Xin chào đồng chí Cố Phong.”
Lý Tử Hằng quan sát Cố Phong, cùng lúc đó Cố Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Chào anh.”
Đôi bên chào hỏi với nhau.
Ánh mắt của Lý Tử Hằng có chút sâu, thấy Cố Phong đang xách hành lý của Diệp Ninh, lại cảm nhận cảm giác mà Cố Phong mang đến cho anh ta, đột nhiên phát hiện ra Mục Văn Hạo thua anh ở điểm nào.
Nhưng mà cái tên Mục Văn Hạo này cũng thật sự hết nói nổi mà.
Rõ ràng biết sáng nay anh ta và Diệp Ninh sẽ khởi hành đi sớm, vậy mà còn không chịu xuất hiện, không biết cách biểu hiện như thế, cũng khó trách người ta không thích.
Còn nửa tiếng nữa xe lửa mới tiến trạm, Cố Phong cũng không hề nhắc đến chuyện rời đi.
Trương Quốc Trụ chủ động tìm Lý Tử Hằng nói chuyện, nhường không gian lại cho hai người Diệp Ninh.
Lúc này Cố Phong mới có thể nói chuyện riêng với Diệp Ninh: “Em mang hành lý đầy đủ hết chưa?”
Diệp Ninh gật đầu nói: “Mang đủ rồi. Bên kinh thành cái gì cũng đều có, thiếu cái gì thì đi mua cũng được.”
“Đi ra ngoài không giống như ở trong nhà, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận.”
Nghe tiếng Cố Phong dặn dò, Diệp Ninh bật cười thành tiếng.
Cố Phong khó hiểu hỏi: “Cười gì chứ?”
Diệp Ninh thành thật nói: “Anh như thế này rất giống mẹ của tôi đó.”
Mỗi lần đi ra ngoài, mẹ của cô cũng sẽ lải nhải mãi không ngừng như thế này.
TBC
Mặt của Cố Phong có hơi xanh mét.
Anh còn không phải là vì muốn quan tâm cô sao?
“Đến chỗ ở rồi, nhớ gọi điện thoại về nói với anh một tiếng.”
Chuyện cần dặn dò thì vẫn phải dặn dò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-693.html.]
Diệp Ninh vốn dĩ đang định nói không cần thiết phải làm thế, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Phong, lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược trở vào.
“Biết rồi.”
Lúc này Trương Quốc Trụ nhìn đồng hồ, nhắc nhở Diệp Ninh nói: “Diệp Ninh, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Lần này thì cho dù Cố Phong lại không yên tâm đến cỡ nào thì cũng chỉ có thể đưa hành lý cho Diệp Ninh.
“Đi đường bình an.”
“Được rồi.” Diệp Ninh nhẹ giọng đáp.
Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Phong, ba người đi vào trạm.
Cố Phong vẫn luôn đứng ở cách đó không xa, mãi đến khi mấy người Diệp Ninh đều lên xe.
Trương Quốc Trụ và Diệp Ninh lần lượt ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, nhìn về phía Cố Phong đang đứng.
“Doanh trưởng Cố lo lắng cho cô đó.” Trương Quốc Trụ cảm thán, ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Ninh mang theo một chút hàm ý sâu xa.
Hơn nữa anh ta nói như thế cũng tương đương với việc phủ nhận chuyện vô tình gặp được Cố Phong rồi anh tiện đường đưa bọn họ đến nơi này.
Diệp Ninh quyết định im lặng, hành vi mấy ngày nay của Cố Phong thật sự làm cô có chút khó hiểu.
“Đồng chí Diệp Ninh, lúc trước tôi nghe nói cô đã ly hôn, chuyện này có phải là thật không?” Lý Tử Hằng cố ý hỏi như thế, anh ta muốn tìm hiểu xem Diệp Ninh đang suy nghĩ cái gì.
“Đây là thật.” Diệp Ninh không hề giấu diếm.
Dù sao thì chuyện cô ly hôn tất cả mọi người đều đã biết.
Lý Tử Hằng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Nhưng tôi cảm thấy hai người ở chung với nhau khá tốt mà, thật sự không giống như là đã ly hôn.”
Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh trả lời: “Sau khi ly hôn vẫn có thể làm bạn.”
“Sau khi ly hôn đương nhiên vẫn có thể làm bạn, nhưng tiền đề là khi hai người làm vợ chồng, đôi bên đều không có quá nhiều tình cảm. Nếu không thì chính là hiện tại một trong hai người còn ôm hi vọng gì đó với đối phương. Ngoại trừ hai khả năng này ra, tôi không tin giữa nam và nữ sẽ có tình cảm cách mạng đơn thuần gì đó.”
Lý Tử Hằng nói rất có đạo lý, cẩn thận để ý đến phản ứng của Diệp Ninh.
“Đồng chí Diệp Ninh và đồng chí Cố Phong thuộc về loại tình huống nào?”
Diệp Ninh nghĩ đến mối quan hệ giữa anh ta và Mục Văn Hạo, chuông cảnh báo trong lòng reo lên, ngoài cười nhưng trong không cười, lấy lệ nói: “Nếu anh nói như thế, vậy đương nhiên là tôi nhớ mãi không quên Cố Phong rồi.”
“...”