Diệp Ninh hơi nhíu mày, hơn mười phút sau, hai người ngồi ở trong phòng bao của tiệm cơm.
Nhậm Ngọc Lan gọi một bàn đồ ăn, cho dù chỉ có hai người bọn họ.
“Diệp Ninh, thật ra tôi thật lòng muốn kết bạn với cô. Người ngoài nói tôi thích nịnh bợ cũng được, hay là giỏi luồn cúi cũng thế, nhưng mà ở trong cái giới này, thêm một người bạn có tài năng, có danh tiếng thì cũng là một loại bản lĩnh.”
Thái độ của Nhậm Ngọc Lan vô cùng chân thành, cũng không cảm thấy mình làm như thế có cái gì không đúng.
Diệp Ninh không nói cái gì, cho dù Nhậm Ngọc Lan có nói chuyện thẳng thắn như thế nào thì cô cũng sẽ không kết bạn với một người quá để ý đến danh lợi.
Bởi vì loại bạn này đều chỉ đến đây vì lợi ích, cũng sẽ vì lợi ích mà chạy đi, thậm chí nói không chừng ở thời khắc quan trọng còn sẽ đ.â.m sau lưng cô một đao nữa.
Nhậm Ngọc Lan đảo mắt, nhìn về phía túi xách Diệp Ninh đặt ở bên cạnh, thử hỏi: “Cô đã ký hợp đồng với chủ nhiệm Lý rồi hả?”
Diệp Ninh trả lời: “Vẫn chưa, trên hợp đồng còn có một vài thứ cần phải thảo luận.”
Đáy mắt Nhậm Ngọc Lan chợt lóe ra chút ánh sáng, sau đó lại thay thành vẻ khó hiểu và thắc mắc.
“Cô là ca sĩ có thực lực như thế, đương nhiên có thể bàn điều kiện với bọn họ, sửa chữa hợp đồng. Nếu đổi thành là tôi hoặc là những người khác thì chỉ sợ đã sốt ruột ký tên rồi.”
“Hợp đồng phải xem cho rõ, dù sao thì nó cũng liên quan đến rất nhiều chuyện. Lúc nãy cô nói Chân Hồng Phỉ sẽ cố ý kiếm chuyện với tôi, đây là có ý gì?” Diệp Ninh quay trở về đề tài chính.
Nhậm Ngọc Lan nghiêm mặt, rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, nhưng vẫn cẩn thận đè thấp âm lượng lại.
“Lúc nãy khi tôi đến đây nghe thấy Chân Hồng Phỉ nói với người của cô ta là muốn tìm người đến dạy cho cô một bài học đó.”
Diệp Ninh nhướng mày nói: “Chính miệng cô ta nói sao?”
Nhậm Ngọc Lan gật đầu nói: “Đúng vậy. Lúc đó cô ta nói như thế, tôi đã nghe người khác đồn là cô ta lòng dạ hẹp hòi, có thù nhất định sẽ báo từ lâu, không ngờ thật sự là như thế. Mấy ngày nay cô đi ra ngoài nhớ phải cẩn thận một chút.”
TBC
Ánh mắt Diệp Ninh trở nên cực kỳ sâu thẳm.
Nhậm Ngọc Lan cảm giác được bầu không khí vô cùng nghiêm túc, lại nhanh chóng an ủi: “Hiện tại cô cũng biết Chân Hồng Phỉ ác độc đến mức nào rồi, cũng có thể đề phòng trước. Nhưng mà cô cũng không cần phải quá căng thẳng, còn có chủ nhiệm Lý chắc chắn sẽ bảo vệ cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-706.html.]
Diệp Ninh hoàn hồn nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Nhậm Ngọc Lan xua tay nói: “Tôi cũng chỉ là ngứa mắt hành vi của Chân Hồng Phỉ mà thôi. Nhìn tôi này, nói nhiều như thế, đồ ăn nguội hết rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Cô ta chủ động kết thúc đề tài này, gọi Diệp Ninh đi ăn cơm.
“Cô nếm thử rượu gạo này đi, nghe nói là do ông chủ trong tiệm của bọn họ đích thân ủ, ngon lắm đó.”
Nhậm Ngọc Lan rót cho mỗi người một ly rượu, đặt đến trước mặt Diệp Ninh.
Diệp Ninh cũng không có ý định uống nói: “Tôi không biết uống rượu.”
Vẻ mặt của Nhậm Ngọc Lan hơi cứng lại, sau đó tiếp tục thuyết phục nói: “Rượu này có số độ không quá cao, rất nhiều người đều nghe tiếng mà đến nếm thử. Cô có thể nếm thử một chút, cũng coi như không tiếc nuối.”
Diệp Ninh nhìn chằm chằm vào cô ta vài giây.
Nụ cười của Nhậm Ngọc Lan cũng cương cứng vài giây.
Mãi đến khi Diệp Ninh bị cô ta nhìn chằm chằm bưng chén rượu lên, Nhậm Ngọc Lan cũng lập tức cầm ly rượu của mình lên.
“Nào, cung ly.”
Diệp Ninh cũng không có hành động gì, mà là nhìn Nhậm Ngọc Lan uống hết ly rượu gạo đó rồi, mới nhấp một ngụm tượng trưng.
Nhậm Ngọc Lan cũng nhìn cô uống hết, mới càng thêm nhiệt tình gắp đồ ăn cho cô.
Nửa tiếng sau, Diệp Ninh và Nhậm Ngọc Lan ra khỏi tiệm cơm.
“Tôi ở phía đông, cô thì sao?”
Diệp Ninh trả lời: “Tôi ở hướng tây.”
“Vậy thì tiếc quá, chúng ta không chung đường rồi. Hi vọng sau này có cơ hội gặp lại.” Nhậm Ngọc Lan cười chào tạm biệt Diệp Ninh.
Diệp Ninh nhìn bóng dáng dần đi xa của Nhậm Ngọc Lan, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh lùng.