Nhà xuất bản ảnh âm kinh thành.
Từ sáng sớm Diệp Ninh đã bắt đầu thu, mà Lý Tử Hằng sắp xếp hết các công việc cho cô xong thì cũng rời đi xử lý công việc của mình.
Mãi đến buổi chiều, Lý Tử Hằng chuẩn bị đến phòng ghi âm kiểm tra tiến độ như thế nào, Tiền Siêu cũng đã xuất hiện trong văn phòng của anh ta.
“Tôi và cậu cùng nhau đi qua đó xem thử.”
Tiền Siêu nói, làm Lý Tử Hằng có hơi thoáng kinh ngạc.
Tiền Siêu là tổng giám đốc của nhà xuất bản, rất hiếm khi quan tâm đến mấy chuyện này.
Một lúc sau, hai người cùng nhau đi đến cửa của phòng ghi âm.
“Hôm nay là ngày đầu tiên, có lẽ Diệp Ninh vẫn còn đang trong giai đoạn làm quen.”
Trước khi đi vào, Lý Tử Hằng chủ động nói, cũng là vì làm Tiền Siêu đừng ôm quá nhiều hi vọng.
Tiền Siêu không nói gì.
Vương Bằng phụ trách thu băng từ nhìn thấy hai người đi vào, vội vàng đứng lên cũng kính chào.
“Chào tổng giám đốc Tiền, chào chủ nhiệm Lý.”
Hai người còn tưởng rằng mình sẽ nghe được tiếng hát của Diệp Ninh, nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ chính là Diệp Ninh cũng không có mặt trong phòng ghi âm.
Lý Tử Hằng hỏi: “Diệp Ninh đâu rồi?”
“Nghỉ rồi.”
“..”
TBC
Câu trả lời của Vương Bằng làm vẻ mặt Lý Tử Hằng cứng đờ, bây giờ mới chỉ là ba giờ chiều.
Anh ta để ý thấy Tiền Siêu đứng bên cạnh dần dần lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, theo bản năng giải thích hộ Diệp Ninh: “Ghi âm lâu như thế, mệt cũng là bình thường thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-725.html.]
Dù sao thì nếu cứ luôn hát từ sáng đến chiều thì trạng thái của giọng hát chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Vậy chừng nào thì cô ấy về?”
Tiền Siêu đến thị sát tiến triển của công việc, Diệp Ninh không có mặt cũng không ổn lắm.
Nhưng mà câu trả lời tiếp theo đó có Vương Bằng trực tiếp làm Lý Tử Hằng và Tiền Siêu đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Hôm nay chỉ thu âm đến đây thôi, có lẽ cô Diệp nghỉ ngơi một chút rồi sẽ lập tức đi về.”
“Sao lại kết thúc sớm như thế?” Tiền Siêu từ nãy đến giờ vẫn chưa nói chuyện lên tiếng hỏi, giọng nói cực kỳ trầm thấp.
Tuy rằng bọn họ đánh giá cao Diệp Ninh, nhưng cũng không thể nào chịu đựng được thái độ vô trách nhiệm của Diệp Ninh đối với công việc.
Đến cả Lý Tử Hằng cũng nhíu mày, hoàn toàn không ngờ Diệp Ninh sẽ làm việc vô kỷ luật như thế.
Nếu như dựa theo hiệu suất làm việc của cô, chỉ e là nếu muốn thu xong tám ca khúc thì sẽ càng mất nhiều thời gian hơn.
Lúc này Vương Bằng mới muộn màng phát hiện ra vẻ mặt của hai lãnh đạo không đẹp lắm, vội vàng giải thích: “Không phải giống như hai người nghĩ đâu, hôm nay cô Diệp đã thu xong ba ca khúc rồi, bên phía chúng tôi cũng cần một ít thời gian để tổ hợp lại.”
“Cho dù đã thu xong ba ca khúc rồi thì cũng không thể...” Tiền Siêu mới trách mắng được nửa câu, đột nhiên phản ứng lại, đầu tiên là ngơ ngẩn hai giây, sau đó có chút kinh ngạc nói: “Mới có bao nhiêu đây thời gian mà đã thu xong ba ca khúc rồi?”
Phản ứng của Lý Tử Hằng còn lố hơn cả Tiền Siêu, đôi mắt trừng to gấp đôi so với bình thường.
Vương Bằng vô cùng khẳng định gật đầu, thật ra đến cả bọn họ cũng hoảng sợ trước thực lực mà Diệp Ninh bày ra.
“Đúng vậy. Cô Diệp đã hoàn thành ba ca khúc đầu tiên rồi.”
Tiền Siêu và Lý Tử Hằng biết như thế thì có nghĩa là gì, hai người đều lộ ra vẻ mặt kích động.
Số lượng ca sĩ mà nhà xuất bản từng hợp tác không có một trăm cũng có tám mươi, cho dù là nghệ thuật gia lâu năm đức cao vọng trọng, hay là ca sĩ mới vừa mới bộc lộ tài năng, khi bước chân vào phòng ghi âm đều cần một hai ngày mới có thể thu hoàn tất một ca khúc.
Nhưng mà hiện tại Vương Bằng lại nói với bọn họ rằng, ngày đầu tiên Diệp Ninh lại đây cũng đã thu xong ba bài hát rồi?!!
Không đúng, hiện tại chỉ mới ba giờ chiều thôi.
Thậm chí buổi sáng Lý Tử Hằng còn dẫn Diệp Ninh đi làm quen với quy trình, cho nên trên thực tế thời gian Diệp Ninh dùng để thu âm ca khúc cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ!