Năm giờ chiều, Diệp Ninh, Ngô Thu Á, Trương Quốc Trụ và các nhân viên công tác khác cùng nhau ra khỏi xưởng sản xuất điện ảnh.
Ngô Thu Á vô cùng vui vẻ, đột nhiên đề nghị muốn mời mọi người đi ăn bữa tiệc lớn.
Mọi người bận rộn nhiều ngày như thế, khó khăn lắm mới được thả lỏng một chút, ai nấy đương nhiên đều vô cùng vui vẻ, Diệp Ninh cũng không ngoại lệ.
TBC
Ngô Thu Á chọn một quán ăn khá tốt, muốn một phòng bao, gọi mấy món nổi tiếng nhất trong quán, còn gọi cả bia và rượu vang.
Bởi vì ngày mai còn phải làm việc, nhưng đêm nay mọi người lại quá vui vẻ, cho nên đành dùng rượu vang đỏ thay cho rượu trắng.
Trên bàn cơm, mọi người cười nói ăn uống vui vẻ, trò chuyện thỏa thích, bầu không khí vô cùng sôi động.
Đến cả Diệp Ninh là người có tửu lượng cực thấp cũng bị mọi người la lối rủ rê uống hết một ly rượu vang đỏ và một ly bia.
Chờ tiệc kết thúc, ra khỏi tiệm cơm thì cũng đã là chín giờ tối rồi.
Ngô Thu Á vô cùng tri kỷ mà gọi xe cho Trương Quốc Trụ và Diệp Ninh, nhìn hai người ngồi vào xe rồi mới yên tâm.
Trương Quốc Trụ uống không ít rượu, ngồi ở trên ghế phụ trực tiếp vỗ đùi bắt đầu ngân nga một bài hí khúc.
Đến lúc này Diệp Ninh mới biết được thì ra anh ta còn biết hát tuồng, hơn nữa nghe còn khá hay nữa.
Theo thời gian trôi đi, cô cũng cảm thấy đầu óc lâng lâng, dứt khoát ở cửa sổ xe, muốn hóng gió cho tỉnh táo lại.
Nhưng không ngờ là sau khi hóng gió xong, cô không chỉ không thoải mái mà đầu óc còn bắt đầu quay cuồng chóng mặt.
May mà không bao lâu sau đã đến nhà nghỉ quân khu, Diệp Ninh dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe ra, bước xuống.
Trạng thái của Trương Quốc Trụ cũng không khá hơn cô là bao, đi đường cũng ngã tới ngã lui, suýt chút nữa còn không tìm được cửa nằm ở chỗ nào.
Diệp Ninh cố gắng chống đỡ, kéo cánh tay anh ta đi vào trong.
Nhân viên lễ tân ngồi ở đằng trước ngửi được mùi rượu trên người bọn họ, thấy Trương Quốc Trụ như thế thì nhanh chóng chạy lên giúp đỡ.
“Cô đỡ đạo diễn Trương là được, tôi vẫn ổn.” Diệp Ninh chủ động nói với người ta, hơn nữa cảm thấy hiện tại hình như cô đã tỉnh lại rồi, men say ít đi rất nhiều.
Cứ như thế, cô và Trương Quốc Trụ một trước một sau đi đến hành lang trước phòng.
Trương Quốc Trụ đi ở đằng trước được nhân viên công tác đỡ, nhanh chóng đi vào phòng.
Diệp Ninh đang đi thẳng về phía trước đột nhiên đụng vào tường, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Sao ở đây lại có bức tường thế”
Không lẽ cô đi nhầm đường rồi?
Hay là gặp phải quỷ đánh tường.
Cô vươn tay đập mạnh vào mặt tường ở trước mặt cô, nhưng mà giây tiếp theo đã bị một bàn tay từ đầu chui ra cầm lấy.
Nắm tay của Diệp Ninh đánh vào lòng bàn tay của đối phương.
“Đúng là gặp quỷ thật rồi.”
“Tiểu Ninh.”
Bên cạnh lại còn có người gọi cô nữa.
Diệp Ninh cảm thấy đây chắc chắn không phải ảo giác, cho nên quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Sau đó lập tức nhìn thấy một người mọc hai đầu.
“Anh, sao anh lại mọc ra hai cái đầu thế?”
Cô cảm thấy lạ nên hỏi ngay.
Cố Phong thấy cô say khướt như thế, dở khóc dở cười.
May mà sau khi anh đến đây đều luôn đứng ở bên ngoài chờ cô, nếu không lúc nãy cô nổi điên đập vào mặt tường như thế, chắc chắn sẽ bị thương.
“Em say rồi.”
Anh quan tâm đi qua muốn đỡ cô.
Diệp Ninh cảm nhận được cô bị “người xa lạ” ôm lấy bả vai, phản ứng đầu tiên chính là lập tức đánh trả.
Cho anh một đòn vật qua vai, cho anh biết sự lợi hại của cô!
Nhưng mà cô còn chưa kịp xài chiêu vật qua vai thì cơ thể đã mềm mại tựa vào người của đối phương rồi.
“Tôi không say, anh mau buông tôi ra, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Cô hung dữ quát to.
Cố Phong cực kỳ bất đắc dĩ, đang định giải thích thì nhân viên công tác đã đưa Trương Quốc Trụ vào phòng xong đi ra nhìn thấy tình huống không ổn bên phía bọn họ, lập tức đi đến.
“Đồng chí, cô có cần giúp đỡ gì không?”
Nhân viên công tác đương nhiên là nhớ mặt Diệp Ninh, nhưng lại không có ấn tượng gì với Cố Phong vừa mới làm xong thủ tục thuê phòng.
Nhưng Cố Phong mặc quân trang, có lẽ cũng không phải là người xấu gì mới đúng.