Cửa phòng đóng sầm lại, phát ra tiếng động cực lớn.
Cố Phong hoảng sợ, nhưng anh cũng không nhìn thấy bất cứ lửa giận nào trên mặt Diệp Ninh.
Diệp Ninh sốt ruột hỏi ngay: “Rốt cuộc thì tối hôm qua chúng ta có phát sinh quan hệ hay không?”
Cố Phong rõ ràng là hơi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào cô.
“Em, còn nhớ sao?”
Dù sao thì cô say khướt như thế, không nhớ được mới là bình thường.
Diệp Ninh nhíu chặt mày lại thành hình bánh quai chèo: “Tôi đương nhiên nhớ rõ, chỉ là khúc sau tôi không nhớ, rốt cuộc chúng ta có làm hay không?”
Hiện tại cô đã không hi vọng xa vời đến chuyện không có tiếp xúc thân mật, dù sao thì mớ dấu hôn kia đã là minh chứng tốt nhất.
Nhưng mà cô vẫn hi vọng là bọn họ không là đến bước cuối cùng.
Cô là một người đã sống hai đời, đương nhiên sẽ không vì mất trinh mà đòi c.h.ế.t đòi sống, phát điên. Hơn nữa trong mớ ký ức linh tinh vụn vặt kia cho biết, thật ra tối hôm qua người chủ động luôn là cô.
Nhưng cho dù là thế, cô vẫn không muốn lần đầu tiên của mình sẽ phát sinh dưới tình huống như thế.
Huống chi người kia còn là Cố Phong, là chồng trước của cô.
Chuyện này có chút hoang đường.
Cố Phong nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, biết cô vẫn rất để ý đến chuyện này.
“Em không tự cảm giác được à?”
“Tôi cảm giác thế nào đây? Cho dù tôi muốn tin là không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà cũng đã nhìn thấy mấy cái dấu hôn đó rồi.” Tốc độ nói chuyện của Diệp Ninh còn nhanh hơn bình thường gấp đôi.
Cô vừa nói xong, bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Cố Phong có chút chột dạ dời mắt đi, không dám đối diện với ánh mắt của cô.
“Xin lỗi, là anh không khống chế được sức lực của mình.”
Anh rầu rĩ xin lỗi, đúng là bởi vì anh quá mất khống chế, nhưng mà nguyên nhân anh xin lỗi thật sự rất kỳ lạ.
Mặt Diệp Ninh đen kịt, thứ cô muốn nghe không phải chuyện này.
Cố Phong hít một hơi thật sâu: “Không có. Chúng ta không làm đến bước cuối cùng.”
Tuy rằng không làm đến cuối cùng, nhưng mà toàn thân của cô đều bị anh sờ và hôn hết rồi.
Hình như câu trả lời này nằm trong dự đoán của Diệp Ninh, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Bọn họ đều đã đến tình trạng này rồi, lại không tiếp tục làm tiếp, chuyện này bình thường à?
Nếu anh có thể khống chế được thì cũng sẽ không có những hành vi kịch liệt trước đó rồi.
“Anh không gạt tôi chứ?”
Cố Phong thấy cô thật sự nhớ không rõ, chỉ đành đỏ mặt giải thích: “Bởi vì khúc sau em đã ngủ mất rồi.”
Đúng vậy, ngay lúc anh sắp sửa bị yêu tinh là cô chọc đến sắp nổ tung thì cô lại đột nhiên lăn ra ngủ.
Cho dù anh có thế nào thì cũng sẽ không làm gì với một người đang say bất tỉnh nhân sự là cô.
“Phù!”
Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm, xoay người quay về ghế sofa ngồi xuống
Cố Phong hồi hộp lo lắng quan sát mỗi một biểu tình nhỏ nhất trên mặt cô để đoán xem cô có thái độ như thế nào về chuyện ngày hôm qua.
“Nếu em cảm thấy ấm ức hoặc tức giận gì đó thì đều có thể phát tiết với anh.”
Nhưng anh sẽ không xin lỗi, bởi vì anh cũng không hối hận vì đã làm những chuyện đó với cô vào tối hôm qua.
Thậm chí anh đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu Diệp Ninh thật sự để ý thì anh vừa lúc có thể mượn cơ hội này nói anh sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng mà điều khiến Cố Phong kinh ngạc chính là Diệp Ninh xác định xong, hình như cô lập tức bình tĩnh lại, không nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì.
“Em... Không giận sao?”
Chuyện này quá khác với những gì anh đã tưởng tượng.
Hình như Diệp Ninh đã đoán được đại khái anh đang nghĩ gì, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi nhớ rõ tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng là tự tôi chủ động cởi quần áo, tôi chủ động chạm vào anh trước. Dưới tình huống đó, anh không khống chế được cũng là bình thường thôi.
Say rượu mới là thủ phạm thật sự, sau này nếu cô còn uống say nữa thì cô làm chó!