Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 759

Không đúng!

Không phải giấc mơ!

Diệp Ninh ý thức được điểm này, hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Phản ứng đầu tiên chính là nhìn bản thân.

Quả nhiên cô chỉ mặc áo ngực, nhưng áo n.g.ự.c lại nhăn nhúm nhó, giống như bị chà đạp kịch liệt.

“Phù! Phù!”

Cảm giác khô nóng càng lúc càng mãnh liệt, hít thở cũng dần dần khó khăn hơn.

Trong cơn hoảng loạn, cô cẩn thận lại dè dặt nhìn về phía nửa người dưới.

Khi nhìn thấy quần của cô vẫn còn y nguyên không bị gì, toàn thân giống như trút được gánh nặng.

Cô lại cố gắng nhớ lại, ngoại trừ đầu óc có hơi đau ra, trên người thật sự không hề cảm thấy khó chịu gì nữa.

Nếu tối hôm qua không phải giấc mơ mà là cô thật sự đã phát sinh quan hệ với Cố Phong, vậy chắc chắn sẽ có cảm giác.

Nghĩ thế, hình như là cô đã quá nhạy cảm rồi.

Hơn nữa nơi này là kinh thành, Cố Phong đang ở xa ngoài ngàn dặm, sao có thể ở chỗ này được.

Cho nên đó thật sự chỉ là một giấc mơ.

Cô đúng là càng sống càng thụt lùi, lại còn nằm mơ loại giấc mơ này nữa.

Cô xác nhận đi xác nhận lại, thấy thật sự không có gì, Diệp Ninh cảm thấy cơn đau đầu cũng đã giảm bớt đi nhiều.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, không ngờ đã hơn tám giờ sáng, Trương Quốc Trụ không đến gõ cửa gọi cô, nói không chừng cũng còn đang say rượu chưa tỉnh lại.

Cô mang giày, định đi tắm rửa trước. Dù sao thì ngày hôm qua cô uống nhiều rượu như thế, còn chưa kịp tắm rửa đã đi ngủ, hiện tại hình như vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.

Cô tìm một bộ quần áo sạch sẽ để thay, xách vào trong phòng vệ sinh.

Cô đứng trước gương, cột tóc lại.

“Đây là cái gì?”

 

Diệp Ninh nhìn thấy bản thân trong gương, hoàn toàn ngơ ngẩn.

Giây tiếp theo, cô lại cảm thấy chóng mặt đau đầu.

Trên xương quai xanh và trước n.g.ự.c của cô toàn phủ kín... dấu hôn!!

Làn da của cô vốn dĩ trắng nõn, cho nên mấy dấu vết này in lên bên trên trông có vẻ rất đáng sợ, cho dù cô muốn bỏ qua cũng không được!

Đầu cô kêu lên ong ong, mất đi năng lực tự hỏi, chỉ còn lại một khả năng duy nhất.

TBC

Cô run giọng, vuốt ve mấy dấu vết đầy mập mờ này: “Không, không phải nằm mơ.”

Rầm rầm rầm!!

Năm phút sau, Diệp Ninh đứng trước cửa phòng Cố Phong, gõ mạnh vào cửa phòng.

Lúc nãy cô đã xuống quầy lễ tân hỏi thăm rồi, ngày hôm qua Cố Phong thật sự đã xử lý thủ tục thuê phòng, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh phòng của cô.

Quan trọng nhất là tiếp tân cũng đã xác nhận ngày hôm qua sau khi cô và Trương Quốc Trụ về, là Cố Phong đã đưa cô về phòng, cho nên tất cả mọi chuyện đều đã ăn khớp với nhau rồi.

“Cố Phong, mở cửa ra!”

Bên trong không có động tĩnh, cô trực tiếp đứng ngoài cửa gọi to.

Nhưng cho dù là thế thì cửa phòng vẫn không hề ở.

Cô nhíu chặt mày lại, dựa theo sự hiểu biết của cô về Cố Phong thì chắc là không phải anh đang cố ý trốn tránh cô đâu nhỉ?

Nếu như là trước đây, cô chắc chắn sẽ kiên quyết tin theo phán đoán của ình. Nhưng mà trải qua sự kiện tối hôm qua, cô đột nhiên không dám khẳng định đến thế nữa.

Ngay lúc cô chuẩn bị gõ cửa lần thứ ba thì bóng dáng của Cố Phong đã xuất hiện ở cuối hành lang.

Hiển nhiên Cố Phong cũng không ngờ rằng cô đã tỉnh lại, hơn nữa còn đứng trước cửa phòng của anh, đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chân bước đến.

Diệp Ninh nhìn thấy anh từ bên ngoài quay về, sâu trong nội tâm lại hơi thả lỏng lại một chút.

Cho nên anh cũng không phải là vì muốn trốn tránh cô, cho nên mới cố ý không mở cửa.

“Em dậy lúc nào thế? Có còn đau đầu không?”

Ngay lúc cô ngẩn người, Cố Phong đã đi đến quan tâm hỏi.

Nhìn thấy Cố Phong lo lắng cho cô như thế, trong đầu Diệp Ninh lại toàn là mấy hình ảnh không thể nào vứt đi được kia, giây tiếp theo, cô bá đạo túm chặt lấy cổ tay Cố Phong, kéo anh về phòng của mình.

 
Bình Luận (0)
Comment